Tống An Kỳ đỡ ba Tống tới sofa phòng khách ngồi, sau đó lại cùng mẹ Tống vào bếp rót nước.
Để lại ba Tống và Thẩm Tử Dục trong phòng khách.
Ba Tống quay đầu nhìn anh, thở dài thườn thượt: “Tử Dục, thật xin lỗi để con nhìn thấy chuyện khó coi như vậy.”
Thẩm Tử Dục mỉm cười lắc đầu: “Không có gì đâu chú.”
“Haiz...” Ba Tống lại thở dài, vô cùng tức giận nói: “Hàn Minh Nhân chính là một “con sói mắt trắng”, chú và dì không biết tốt với cậu ta bao nhiêu, mà cậu ta lại vì tiền đồ của mình mà qua lại với thiên kim của tập đoàn Dương thị, thậm chí còn hãm hại chú và dì. Thật là chúng ta mù rồi. Nhưng mà, An Kỳ mới là người chịu tổn thương lớn nhất.”
Sau khi họ bị phía cảnh sát dẫn đi, không cần nghĩ cũng biết An Kỳ đã chịu tổn thương bao lớn, họ làm ba mẹ muốn an ủi cô cũng không được, chỉ có thể ở trong trại giam lo lắng.
Còn may, lúc đó có người ở bên cô.
Nghĩ tới đây, ba Tống rất cảm kích nói với Thẩm Tử Dục: “Tử Dục, cảm ơn con đã cùng An Kỳ bước qua ngày tháng tăm tối nhất.”
Lúc thì xin lỗi lúc thì cảm kích, Thẩm Tử Dục bất đắc dĩ phì cười: “Chú, chú thật sự không cần khách sáo như vậy, con và An Kỳ sau này sẽ kết hôn, chúng ta sẽ là người một nhà, cho nên chú đừng xem con như người ngoài.”
Sau khi trải qua chuyện của Hàn Minh Nhân vừa rồi, ba Tống xem như lộ ra nụ cười, ông vỗ đùi, cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-vo-len-troi/633219/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.