Anh vui vẻ cầm đoạn thu âm và băng ghi hình vào phòng cô.
Cái vẻ mặt hí ha hí hửng của anh như đứa trẻ được kẹo.
Cô vẫn đang ngủ, gương mặt xinh đẹp ánh lên một chút dịu dàng.
Anh đặt đoạn thu âm và băng ghi hình lên bàn rồi lặng lẽ cởi áo khoác ngoài ra.
Cô đã gầy đi rất nhiều, khi trước anh ôm cô vẫn còn có một chút thần sắc.
Sắp tới lại phải bồi bổ cho cô nhiều hơn một chút.
Cô đã gầy lại còn đang mang thai nên phải ăn uống điều độ hơn.
Cứ vậy anh ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Đã bao lâu rồi anh mới được ngủ một giấc ngon như vậy.
Từ khi anh quên đi cô anh luôn gặp ác mộng.
Vẫn là cái cảnh ngày hôm đó, một buổi tối trời mưa đến giá lạnh.
Mẹ anh người đầy máu bò về phía anh.
Nhưng lần này khác với những lần trước, một tia sáng vụt sáng rồi bàn tay cô ôm lấy anh.
- Thiên Vũ, Thiên Vũ.
Anh uể oải mở mắt ra, thứ ánh sáng từ cửa sổ rọi thẳng vào khiến anh khó chịu mà nhíu mày.
Đưa tay lên kéo cô vào lòng, anh nhắm mắt lại rồi mệt mỏi mà trả lời.
- Sao vợ lại dậy sớm vậy?
Cô nằm trong lòng anh không đụng đậy sợ rằng anh sẽ mệt.
Nhã Kỳ quay người, vùi đầu vào ngực anh rồi nhỏ giọng.
- Em muốn dậy sớm một chút để chuẩn bị đồ ăn cho anh.
Nghe đến đây não anh như bừng tỉnh.
Mọi nơi trên cơ thể đều tỉnh táo một cách lạ thường.
Thiên Vũ ngồi dậy, vẻ mặt háo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-vo-tan-troi-phu-nhan-muon-sinh-tieu-bao/432970/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.