Edit: Tịch Ngữ
Hơn một tháng ngản ngủi, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm trải qua vô số chuyện đau thương, bọn họ nếm đủ đau khổ và hạnh phúc, lần nữa quay về ngôi nhà ấm áp của bọn họ, một câu ‘hoan nghênh em trở về’ đủ khiến Lâm Tâm Nguyệt rơi nước mắt.
Bi thương và hạnh phúc giống như một cái chớp mắt, nhưng sau khi trải qua bi thương, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm càng biết quý trọng từng phút, từng giây bọn họ có, càng thêm hưởng thụ thời khắc hạnh phúc này của bọn họ.
Mặc dù Lâm Tâm Nguyệt được phép xuất viện, nhưng thân thể yếu ớt muốn khôi phục như cũ không phải ngày một ngày hai. Cô vừa khỏi bệnh, thân thể còn suy yếu, hơn nữa sáng nay vừa thức dậy liền lăn qua lăn lại chuẩn bị xuất viện, vừa về nhà, tâm tình có chút kích động, khi bình tĩnh lại liền cảm thấy mệt mỏi rã rời.
“Tâm Nguyệt, mệt mỏi ư?” Cổ Trạch Sâm dĩ nhiên có chú ý đến vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Tâm Nguyệt, đỡ cô ngồi xuống sô pha, quan tâm hỏi, anh biết thân thể Lâm Tâm Nguyệt hiện tại rất dễ mệt mỏi là do cơ thể cô vẫn còn yếu ớt.
“Ừm, có lẽ hôm qua vì biết được xuất viện nên cả đêm hưng phấn không ngủ được, lúc này mới thấy có chút mệt mỏi.” Lâm Tâm Nguyệt sợ chồng chưa cưới của mình suy nghĩ miêm man, nhẹ giọng cười trấn an vẻ khẩn trương của anh.
“Vậy em ngủ chút đi, tới giờ cơm tối anh gọi em.”
“Ừm.”
Cổ Trạch Sâm cẩn thận ôm Lâm Tâm Nguyệt vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suoi-am-trai-tim-anh/426293/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.