Khi xuân về hoa nở, hồ điệp dập dìu, điểm mặc thành si.
“Bà cô của nô tài ơi, người mau mau xuống đi, nhỡ ngã thì làm sao.” A Tấn đứng dưới tàng cây lo lắng cuống quýt, có điều người trên cây lại không nghe.
“Không sao, ta toàn ngủ trên cây.” Lê Huân nhẹ giọng đáp lời, chân lại đạp lên một cành cây.
A Tấn đứng dưới dường như nhìn thấy cứu tinh, lập tức báo: “Gia, ngài đã về rồi, ngài xem Lê Huân cô nương muốn leo cây, nô tài muốn ngăn cũng không ngăn nổi.”
Doãn Lễ ngước nhìn phía trước, Lê Huân đã sắp leo đến ngọn, lớn tiếng gọi: “Lê Huân, xuống đây.”
“Không đâu…” Còn chưa nói xong nhánh cây dưới chân đã gãy ‘rắc’ một tiếng.
Lúc Lê Huân rơi từ trên cây xuống không kêu lấy một tiếng, có vẻ như chưa phản ứng kịp, may thay Doãn lễ nhanh tay nhanh mắt đỡ được, nếu không ắt sẽ ngã gãy xương nội thương.
Lê Huân an ổn nằm trong lòng Doãn Lễ, lắc lắc đầu, rũ hết lá cây dính phía trên, nghiêng đầu hỏi: “Vì sao ta lại rơi xuống chứ, là vấn đề ở cây hay vấn đề ở ta?”
“Nàng quá nặng, nhánh cây không chịu được.” Doãn Lễ thả Lê Huân xuống, vừa rồi hắn cũng hoảng đến mức chảy mồ hôi lạnh.
“Sao thế được, ta còn có thể đứng trên lá cây…” Nói tới đây, Lê Huân mới sực tỉnh, ngơ ngác nhìn cơ thể của chính mình, một lúc sau mới hiểu ra.
“Ta không giống trước kia nữa.” Giờ nàng đã là người, có sức nặng, không nhẹ bẫng như hồi xưa.
Doãn Lễ chỉnh trang lại y phục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suong-khoi-giai-nhan/483518/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.