May mắn là Lâm Thư Đường rất giỏi giang, làm gì cũng tốt. Vì thế, khoản mười triệu kia đối với cô cũng không đến mức là áp lực quá lớn.
Hơn nữa, nếu cần giúp đỡ, chỉ cần Thư Đường mở miệng, Tưởng Khâm Viên có thể lập tức chuyển tiền cho cô.
Nhưng chỉ cần Lâm Thư Đường chưa nói, Tưởng Khâm Viên sẽ không tự tiện hành động.
Thư Đường là người có lòng tự trọng rất cao, lại hơi bướng bỉnh. Với cô, việc được người khác giúp đỡ đồng nghĩa với việc có người quan tâm, nhưng cũng có nghĩa là cô đã không còn làm chủ được cuộc sống của chính mình, mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Dẫu vậy, chỉ cần nghĩ đến chuyện phải đưa tiền cho nhà họ Phùng, Tưởng Khâm Viên lại thấy tức giận không nguôi.
Sau khi Lâm Thư Đường rời đi, Triệu Lan Chi gọi điện cho Phùng Thành Xuyên:
“Con đến đâu rồi?”
“Khoảng mười phút nữa là về đến nơi.”
Cha con nhà họ Phùng vừa về, chưa kịp ăn cơm đã mở ngay một cuộc họp gia đình ngắn.
“Giờ nó có cánh rồi, chẳng còn ngoan ngoãn như trước. Dù sao lòng nó cũng không còn ở nhà họ Phùng nữa, chi bằng nhân lúc này vẫn còn khống chế được, để nó làm chút việc cho nhà mình.”
Phùng Giang cười tán thành:
Triệu Lan Chi chen vào:
“Em tìm cho nó vài đối tượng xem mắt. Anh Phùng này, chẳng phải anh nói công ty đang cần vốn đầu tư sao?”
Phùng Giang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/2932998/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.