Lisa chợt nhận ra là chưa một ai đả động gì đên những cuộc trình diễn. Hay chẳng lẽ cô nên nói là, Những Cuộc Trình Diễn!!! Cô không bao giờ nghĩ đến Những Cuộc Trình Diễn mà lại không thấy chúng sáng rực rỡ trong ánh đèn neon. Chúng là mảng tươi sáng nhất trong công việc của một tổng biên tập. Hai năm một lần, hộc tốc phi vù tới khu trung tâm sôi động của Milan hay Paris. (Cô bay tới tất cả mọi nơi khác, nhưng những cuộc trình diễn lộng lẫy đến nỗi lẽ đương nhiên là người ta phải “phi vù” tới tham dự chúng). Nghỉ tại George V hoặc Principe di Savoia, được đối xử như người trong hoàng tộc, ngồi ở những ghế hàng đầu tại Versace, Dior, Dolce &c Gabana, Chanel, nhận hoa và quà tặng đơn giản là vì đã có mặt. Màn du hý kéo dài bốn ngày chật cứng cơ man nào những nhà thiết kế mắc bệnh vĩ cuồng, những cô người mẫu thần kinh, ngôi sao nhạc rock, thần tượng điện ảnh, những nhà triệu phú tội lỗi người đầy vàng với đồ trang sức to bự, và, tất nhiên, tổng biên tập các tạp chí - vừa dò xét nhau với lòng căm thù dữ dội, vừa kiểm tra xem ghế của mình cao đến đâu trong hệ thống tôn ti trật tự. Hết bữa tiệc này đến bữa tiệc khác, trong các phòng trưng bày nghệ thuật, hộp đêm, nhà kho, lò mổ (chẳng qua vì vài người trong số những nhà thiết kế có xu hướng cấp tiến không biết thế nào là chừng mực). Nơi mà đơn giản là bạn không cách nào có thể ở giữa trung tâm vũ trụ hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sushi-cho-nguoi-moi-bat-dau/1540716/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.