Sáng thứ Ba, Lisa lồng lộn và như ngồi trên đống lửa bên ngoài Randolph Media, nhăm nhăm chờ vào trong. Không bao giờ còn có chuyện cô sẽ phải chịu đựng một kỳ nghỉ cuối tuần như vừa rồi nữa. Buổi sáng hôm thứ Hai nghỉ lễ, cô buồn chán đến mức đi xem phim một mình. Nhưng bộ phim mà cô muốn xem đã bán hết vé, vì vậy cuối cùng cô đành phải xem thứ gì đó có tên là Rugrats Ttvo, ngồi chung trong rạp chiếu phim với dường như phải đến cả tỷ đứa trẻ dưới bảy tuổi hiếu động quá thể. Cô thực sự không biết là lại có nhiều trẻ con đến vậy trên thế giới. Và thật mỉa mai làm sao khi dạo gần đây những người được cô dành phần lớn thời gian của mình để ở bên lại là bọn trẻ...
Cô trừng trừng lườm người gác cổng tên Bill, trong khi từ phía sau cánh cửa kính ông ta xủng xoảng chìa khóa để cho cô vào. Tất cả là lỗi của ông ta, đồ khọm già lười nhác, trốn việc. Nếu như ông ta để cho cô đến làm việc vào cuối tuần vừa rồi thì cô đã không bao giờ phát hiện rằng cuộc đời mình mới trống rỗng làm sao.
“Lạy Chúa, cô đến sớm thế,” Bill lo lắng lầm bầm.
“Cuối tuần vui vẻ chư?” Lisa mỉa mai hỏi.
“Trúng phóc[Nguyên văn là "bedad", một thán từ cổ trong tiếng Anh của người Ireland, mang hàm ý suồng sã, bỗ bã.], với tôi thì đúng là thế thật,” Bill hồ hởi nói, rồi thao thao bất tuyệt kể lể về những chuyến thăm của lũ cháu, rồi những chuyến thăm tới chỗ lũ cháu...”
“Bởi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sushi-cho-nguoi-moi-bat-dau/1540729/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.