"Chuyện này. . . ." Hách Liên Kiệt không ngờ tới thỉnh cầu này của Tư Mã Ngọc Cơ. Nếu đồng ý, đối với dung mạo của Tần Minh Nguyệt đúng là có nghe qua, không đồng ý thì lại ảnh hưởng đến quan hệ hai nước, chuyện này thật khó xử, anh đành nhìn về phía Hách Liên Vũ.
Dưới điện, các vị đại thần như nhín thỏ, trong lòng nghĩ phen này Tần cách cách kia phải xấu mặt.
Hách Liên Vũ đáp trả Hách Liên Kiệt bằng ánh mắt yên tâm, rồi nắm tay Tần Minh Nguyệt nói: "Nếu nàng không muốn, ta nghĩ Hoàng huynh cũng sẽ không miễn cưỡng nàng."
Tần Minh Nguyệt nhìn sắc mặt mọi người cũng có thể cảm nhận được bầu không khí lúc này ra sao. Nàng cũng biết nếu cự tuyệt, hẳn bị coi là không nể mặt công thúa Thanh quốc, hơn nữa còn ảnh hưởng đến bang giao hai nước. Bên trọng bên khinh, Tần Minh Nguyệt vẫn còn đang cân nhắc.
Đương lúc quần thần tĩnh lặng, lo lắng chờ đợi thì. . . .
"Công chúa tỷ tỷ, Minh Nguyệt tỷ tỷ nói rằng trên mặt tỷ ấy có một thứ rất dài, đến mức dọa người, không tin tỷ xem." Hách Liên Thành nhỏ bé đã từ đâu chạy tới, nhanh nhẹn giật tấm sa mỏng trên mặt Tần Minh Nguyệt xuống.
Ngay tại thời điểm 'chỉ mành treo chuông' này, không khí càng ngưng động, mọi người ai nấy đều chằm chằm nhìn Tần Minh Nguyệt.
"Minh Nguyệt tỷ ỷ, không phải tỷ nói trên mặt có thứ đáng sợ sao? Sao giờ không thấy a?" Hách Liên Thành nhìn khuôn mặt Tần Minh Nguyệt, dùng đôi tay bé nhỏ sờ sờ.
Tất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suu-nu-cung-khuynh-thanh/223307/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.