"Không sao là tốt rồi, ngươi lui ra đi." Ánh mắt Hách Liên Vũ không phút giây nào rời khỏi người Tần Minh Nguyệt.
"Lão thần cáo lui."
Đợi sau khi ngự y lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người, Hoàng thái hậu, Hách Liên Vũ và Tần Minh Nguyệt.
"Hoàng nhi, con thích vị cách cách này sao?" Hoàng thái hậu nhớ đến bộ dáng lo lắng khi nãy của Hách Liên Vũ.
Kỳ thật chính Hách Liên Vũ cũng không thể hiểu rõ tình cảm này, "Đã là tân nương mà ngạch nương và hoàng huynh ban cho, nhi thần cũng nên đối đãi nàng thật tốt."
"Là vậy sao?" Dù cho ai cũng nhìn ra được biểu lộ vừa rồi của Hách Liên Vũ, vừa kích động, vừa lo lắng, rõ ràng là nam nhân lo lắng cho người mình yêu.
"Hoàng thượng giá lâm."
Hách Liên Vũ đang không biết nên trả lời thế nào, xem ra hoàng huynh đến thật đúng lúc.
"Nhi thần tham kiến Hoàng ngạch nương." Hách Liên Kiệt bước đến trước mặt Hoàng thái hậu.
"Mau đứng lên đi, hôm nay ngọn gió nào đưa con đến đây?"
"Thần đệ tham kiến Hoàng thượng."
"Ở đây không có người ngoài, Hoàng đệ không cần đa lễ."
"Nhi thần đến thăm Hoàng ngạch nương, vừa đến cửa đã thấy cung nữ rồi thái giám tất cả đều đứng ở ngoài, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì."
"Chỉ là chút việc nhỏ thôi."
Hách Liên Kiệt lại nhìn về phía Hách Liên Vũ. "Hoàng đệ sao lại ở đây?"
"Nghe tin Minh Nguyệt ngất xỉu, cho nên đệ vội vàng chạy đến." Hách Liên Vũ nhìn về phía Tần Minh Nguyệt vẫn còn đang mê man.
Hách Liên Kiệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suu-nu-cung-khuynh-thanh/223317/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.