Thấy Hách Liên Vũ tức giận, không cần nói cũng biết trong lòng Thôi Nhân Nhân có bao nhiêu ngọt ngào, không ngờ biểu ca lại quan tâm cô đến vậy, cũng xác định người đàn bà kia không thể trơ mặt ở trong vương phủ này nữa. "Biểu ca, huynh đừng tức giận, Nhân Nhân không sao. Vài ngày nữa sẽ khỏi thôi."
Lướt nhìn Thôi Nhân Nhân, Hách Liên Vũ lại nói: "Đi mời đại phu đến xem cho Nhân Nhân tiểu thư."
o0o
"Cách cách, tất cả đều tại em, nếu không vì em, Vương gia cũng sẽ không đánh người." Vất vả lắm Vương gia và cách cách mới có chút tiến triển, nào ngờ vì mình mà mối quan hệ giữa hai người họ càng lúc càng xấu.
"Không sao, cũng không thể trách em. Dù một phần là vì muốn thay em trút giận, nhưng cái chính là chúng ta phải tìm được lý do để rời khỏi đây." Tần Minh Nguyệt vừa tắm thảo dược vừa nói.
"Cách cách muốn đi khỏi vương phủ?"
"Hôm nay trên đường về, ta nghe tin biên giới Tây Bắc bị giặc xâm lăng, hơn nữa nơi ấy giờ đây ôn dịch hoành hành, rất nhiều người đã bị nhiễm bệnh. Ta rất lo lắng cho ca ca, nên muốn đến đó xem sao."
"Em sẽ đi cùng với người." Ra là cách cách lo lắng cho sự an nguy của tướng quân.
"Không được, nơi đó rất nguy hiểm, ta không thể mang em theo nhưng cũng không thể để em ở đây. Em mau thu dọn hành lý, chúng ta cùng đi khỏi đây, sau đó em quay về Tần vương phủ."
"Vâng." Tiểu Thúy biết, dù cho cách cách có đồng ý, cô đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suu-nu-cung-khuynh-thanh/223346/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.