"Vương gia, người hãy mau trở về nghỉ ngơi." Tần Minh Nguyệt vốn thông minh đương nhiên biết hiện tại Hách Liên Vũ tâm tình không tốt, cũng nên tránh anh ta xa xa một chút phòng tai ương.
Hách Liên Vũ không biết nói gì thêm, nàng thông minh giảo hoạt, có nói nữa cũng chỉ chuốc lấy bực vào mình. "Nàng cho là ta còn ngủ được sao?"
Cho dù anh ta không ngủ được, cũng không thể phiền giấc ngủ của người khác nha. Tần Minh Nguyệt liền làm bộ ngáp một cái.
Cái gì, thái độ này là công khai muốn đuổi anh đi sao? Cô gái này, mời đi chẳng được, lại còn ở chỗ của nàng bị đuổi đi vài lần. "Được, ta đi." Hách Liên Vũ liếc Tần Minh Nguyệt một cái, sau đó cùng thị vệ canh cửa trở về.
Nhìn bóng dáng Hách Liên Vũ, Tần Minh Nguyệt lại cúi nhìn bàn tay mình, dường như hơi tâm từ anh vẫn còn lưu lại. Đáng tiếc, bàn tay ấm áp, khiến người ta có cảm giác an toàn ấy vĩnh viễn cũng không thuộc về nàng.
Nằm trên giường, Hách Liên Vũ cũng không ngủ được, nhắm mắt lại hay mở mắt ra anh đều thấy đôi mắt sáng ngời kia của Tần Minh Nguyệt. Anh giơ tay phải lên trước mặt, tựa hồ vẫn còn cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn, đẹp đẽ của nàng. Từ khi nào anh bỗng nhiên lại quan tâm đến vị cách cách xấu gì kia, từ khi nào anh đã để nàng xâm chiếm lòng mình, vì nàng mà tức giận không vui, chẳng lẽ đây là thích một người sao? Không, tuyệt đối không có khả năng, chỉ là nàng có chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suu-nu-cung-khuynh-thanh/223349/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.