Chẳng qua chỉ ôm Đằng Vân từ ngoại trướng đến nội trướng, Tiết Quân Lương đặt hắn xuống giường, thế nhưng người nọ lại nhắm chặt hai mắt, không biết đang ngủ hay thế nào.
Tiết Quân Lương cả kinh, lao ra ngoài trướng, ngự y mang tới đã sớm chờ, lập tức vội vàng đi vào xem vết thương cho Đằng Nam hầu.
Ngự y kiểm tra xong, mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Bệ hạ yên tâm, chẳng qua mất máu quá nhiều, thân thể quá mức suy yếu, là đang ngủ.”
Thái y khai dược, Triệu Thống lấy phương thuốc, tự mình đi sắc thuốc cho Đằng Vân. Tiết Quân Lương bảo tất cả mọi người lui ra ngoài, lại sợ vạn nhất Đằng Vân có chuyện gì không tốt, liền cho người canh giữ ngoài trướng.
Tiết Quân Lương cầm thuốc mỡ thái y lưu lại, thay Đằng Vân thoa dược lần nữa, vết thương rất sâu, hơn nữa vì trúng độc, da bị tước rớt một khối, chuyện đổ máu chặt đầu Tiết Quân Lương đã thấy qua, vốn tưởng rằng sẽ bình tĩnh, kết quả trong lòng vẫn căng thẳng, cảm thấy thực hoảng hốt, khó chịu.
Đằng Vân ngủ rất say, tuy đổi dược có chút đau đớn, nhưng hắn chỉ nhíu mày, căn bản không có dấu hiệu muốn tỉnh, Tiết Quân Lương nhẹ tay nhẹ chân, sợ làm hắn tỉnh, ảnh hưởng Đằng Vân nghỉ ngơi.
Giúp Đằng Vân đổi xong dược, Tiết Quân Lương mới phát hiện mình ra một đầu mồ hôi, y tháo mũ ngọc trên đầu xuống, ném một bên, tránh vướng bận, lại cầm bố khăn, dùng nước ấm làm ướt, thay Đằng Vân xoa xoa mặt và tay chân.
Hình như độ ấm của nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suu-nuong-nuong/184597/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.