Trấn Cương hầu Tiết Ngọc đã đến đại doanh, vì sắc trời hơi muộn, tới thời gian gác cổng, phải ở lại đại doanh tá túc một đêm, ngày hôm sau tiến cung triều kiến.
Sinh hoạt trong cung vẫn giống như cũ, sẽ không vì một Tiết Ngọc liền thay đổi, chính là Đằng Thiển Y im ắng lạ lùng, không còn chạy hướng Vân Phượng cung.
Đằng Vân đọc sách một lát, Khương Dụ cúi đầu đi đến, tay cầm một bàn nhỏ, bên trên phủ một tấm vải.
Khương Dụ nói: “Chúc mừng nương nương, Đại vương chiêu ngài thị tẩm, còn ban thưởng tân y.”
Đằng Vân trong lòng nhảy một chút, đặt sách xuống, đưa tay đẩy tấm vải ra, trên bàn nhỏ là một bạc sam bằng tơ tằm.
Đưa tay cầm lấy váy sam mỏng manh, trên mặt Đằng Vân nhìn không ra biểu tình, Khương Dụ trực giác cảm thấy nương nương mất hứng, kỳ thật Tiết vương chưa từng ban thưởng y phục như vậy cho ai, tuy có chút thẹn thùng, nhưng coi như là ân sủng, có lẽ da mặt hoàng hậu quá mỏng.
Khương Dụ kêu Tụ Dao chuẩn bị tắm rửa gì đó, Tụ Dao còn cẩn thận lấy áo choàng lông thú cho Đằng Vân, tránh trên đường đến tẩm cung Tiết vương bị gió thổi lạnh.
Đằng Vân tắm rửa dùng không ít thời gian, còn không cho người hầu hầu hạ, Tụ Dao đợi hơn nửa canh giờ, cuối cùng thật sự đợi không được liền vào xem, vừa thấy thiếu chút nữa bị hù chết, nương nương như vậy chẳng khác nào muốn dìm bản thân chết đuối.
Tóm lại, trong bầu không khí quỷ đỡ nương nương lên phượng liễn, hướng tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suu-nuong-nuong/184646/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.