Edit: jena
Cừu Anh...!Là ai?
...
"Văn mỗ đã tiếp xúc với nhiều họa sư xuất chúng, xin thưa, Cừu huynh, thiên phú hội họa của huynh quả thật hiếm thấy! Nếu chỉ làm một thợ sơn mài bình thường quả thật quá đáng tiếc."
"Thập Châu huynh là đệ nhất cao thủ hiện nay, ta cũng không dám đánh đồng, nhưng Thập Châu huynh, bức tranh này của huynh không đề thơ, tóm lại là thiếu thứ gì đó?"
"Thập Châu huynh, chữ của huynh cũng hơi..
giống như gà bới vậy, khó coi quá!"
"Thơ viết ra cũng giống như sáp nhai khó nuốt trôi, ôi...!Cũng đúng, dù sao Thập Châu huynh cũng xuất thân nghèo khó, không học qua sách vở, về tình về lý vẫn có thể hiểu được..."
...
Ánh nến lay động, ánh sáng xanh dập dờn bao phủ người đàn ông trẻ tuổi trên giường.
Hắn nhíu mày, cả người run rẩy, dường như vẫn chưa thoát ra khỏi màn sương.
Trương Duệ nơm nớp lo sợ đi tới, gã quan sát một lát, xác nhận là người thường thì lá gan biến lớn, thẳng tay tát lên mặt Cừu Anh: "Ê thằng bụi đời, dậy cho ông ngay! Nghe thấy không?!"
Người trên giường không hề chuyển động.
Sở Nhuế nhìn quanh bài trí trong phòng, nhớ tới lời Cừu Anh từng nói, tìm kiếm những bức tranh của hắn.
La Lịch hỏi: "Anh tìm gì vậy?"
"Tìm tranh." Mở ngăn tủ đầu tiên: "Tìm thấy rồi!"
Sở Nhuế ném tranh xuống đất, cầm giá nến lên, nhìn qua Cừu Anh chưa tỉnh ngủ, phóng lửa vào tranh.
Ngọn lửa nhỏ từ từ cắn nuốt từng bức tranh, lúc này, người ở trên giường mới có động tĩnh.
"Tranh của ta..." Cừu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suyt-bi-mat/2343614/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.