Mỗi một động tác của Vu Lỵ Lỵ đều lộ ra sự quyến rũ của một người phụ nữ thành thục, nhưng không mất đi vẻ xa cách đầy nữ tính. Nhất là biết người đàn ông trước mặt là phó bí thư tỉnh ủy còn có thể cười, cũng không lộ ra vẻ quyến rũ, điều này làm Dương Phàm có ấn tượng khá tốt. Dương Phàm thật ra vẫn âm thầm quan sát ánh mắt của Bao Minh Nghị khi nhìn Vu Lỵ Lỵ, nhưng hắn lại ngạc nhiên phát hiện trong đó không có ý gì khác thường cả.
- Lỵ Lỵ là cháu tôi, hoàn cảnh nơi này coi như cũng được.
Bao Minh Nghị giải thích một câu. Dương Phàm lúc này mới hiểu ra, trong lòng có chút xấu hổ. Người ở trong vòng tròn này quá lâu nên suy nghĩ luôn có điểm âm u. Thực ra điều này cũng không trách Dương Phàm được, không khí bây giờ là như vậy, hoặc là nói "thiểu số người" như vậy, nói như vậy sẽ hài hòa hơn chút.
Vu Lỵ Lỵ dẫn hai người vào phòng ở gần đường, có một cửa sổ mở ra bên ngoài. Ngồi đây uống nước, hơn nữa nơi này được thiết kế và nhân viên phục vụ mặc kiểu cổ nên như trở về quá khứ. Vu Lỵ Lỵ không thể nghi ngờ rất biết buôn bán, Dương Phàm có kết luận như vậy.
Vu Lỵ Lỵ tự mình rót trà, Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện nơi này còn chơi trà đạo. Người bình thường cho rằng trà đạo giỏi nhất là người Nhật Bản. Nhưng thực ra trà đạo của người Nhật Bản là học từ Trung Quốc.
Trung Quốc không biết điểm này, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sy-do-phong-luu/140588/chuong-600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.