Trong đầu Giang Thượng Vân cũng không phải là đầu đồng não thép, nếu thực sự như vậy thì đừng mong ngồi tới vị trí này. Lời Tào Dĩnh Nguyên nói mang theo ý của Dương Phàm, Giang Thượng Vân coi như nghe ra. Thị ủy, đương nhiên là đại biểu ý của Dương Phàm. Thành phố Hải Tân bây giờ do ai định đoạt, trong lòng Giang Thượng Vân hiểu rất rõ. Còn về động tác Dương Phàm thông qua Tào Dĩnh Nguyên truyền lời, trong tận đáy lòng Giang Thượng Vân thực ra rất bội phục bí thư thị ủy trẻ tuổi này. Không thể vì gì khác, chính là vì ở trước mặt mình mà Dương Phàm lại đưa ra cành ô liu. Giang Thượng Vân không tin Dương Phàm lại có lòng tốt như vậy. Tín hiệu tốt này có lẽ về bản chất là trao đổi lợi ích với nhau.
Dương Phàm gọi điện xong không thể hiện gì hết, cười nói với Đinh Duệ:
- Ăn cơm, ăn cơm thôi. Tối nay không uống rượu. Hầu Phương Minh tìm tôi nói chuyện.
Đinh Duệ bị lời này của Dương Phàm làm cho cảm động một chút. Loại chuyện này cũng có thể nói ra, như vậy nói rất rõ vấn đề. Lúc này ở trên địa bàn tỉnh Thiên Nhai, nói dễ nghe một chút là Đinh Duệ và Dương Phàm ở trên cùng một chiếc thuyền, nói khó nghe một chút là cá mè một lứa. Có cùng lợi ích, vì làm sâu sắc quan hệ, Dương Phàm không ngại tiết một một chút chuyện.
Về phần bên phía Giang Thượng Vân, Dương Phàm tin tưởng Giang Thượng Vân không có sự lựa chọn nào khác. Hai bên lần này coi như hợp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sy-do-phong-luu/140724/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.