Dương Phàm cười lạnh nói:
- Còn có cả kết bè kết đảng nữa chứ?
Trần Chính Hòa không thèm để ý, nhướng mày nói:
- Con nói rất đúng, hơn nữa con bây giờ không phải đã luyện quen rồi sao?
Giờ phút này, Dương Phàm đột nhiên phát hiện trước mặt ông già mình, có những mặt mình quá kém.
Dương Phàm trầm ngâm một chút, nghĩ lại những gì mà mình đã làm ở Uyển Lăng. Tất cả giống như một thước phim, từng quá trình, từng quá trình một. Dương Phàm không khỏi tức cười, trong những quá trình này có rất nhiều chuyện mà hắn hy vọng có thể đi ngược lại, nhưng mình lại làm như vậy.
- Con có phải đang hối hận?
Trần Chính Hòa như biết Dương Phàm đang suy nghĩ gì, cười cười hỏi một câu. Dương Phàm lắc đầu, thản nhiên nói:
- Không có hối hận, chỉ là thầm than vòng luẩn quẩn xấu xí này nằm ngoài đoán trước của mình. Chẳng qua tôi sẽ không lùi bước. Bởi vì những việc tôi muốn làm không thể rời xa vòng luẩn quẩn này.
Trần Chính Hòa lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Tốt lắm, con đã trưởng thành. Bây giờ quyết định rồi chứ, có lên chức không?
Dương Phàm từ tốn châm một điếu thuốc, qua làn khói thấy Trần Chính Hòa rất mông lung. Hắn đang đấu tranh tư tưởng, với tuổi đời của hắn, nếu là đề bạt bình thường sẽ không đến lượt mình. Như vậy ý của Trần Chính Hòa là gì?
- Ý của ông là rời khỏi Vĩ Huyền, rời khỏi Uyển Lăng?
Dương Phàm cảm thấy mình đã suy nghĩ cẩn thận. Trần Chính Hòa mặt không chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sy-do-phong-luu/140987/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.