Vũ Cương, ba mươi ba tuổi, vốn là một trưởng phòng cục nông nghiệp Uyển Lăng, lúc Trầm Minh vẫn còn ở Uyển Lăng liền được đưa xuống làm trưởng phòng nông nghiệp Vĩ Huyền.
Tài liệu trong tay Dương Phàm cho thấy là người của Trầm Minh, tự nhiên có thể yên tâm sử dụng. Ngồi trong đại sảnh khách sạn, Dương Phàm đưa máy tính cho Trương Tư Tề, để nàng xem một chút kế hoạch mình mới chỉnh lại. Xem như tìm chuyện cho Trương Tư Tề làm, miễn cho nàng suốt ngày đi theo mình.
- Em từ từ xem, anh có chuyện phải đi làm.
Dương Phàm nói một câu, đang định lặng lẽ rời đi. Kết quả vừa đến cửa thì Bộ Yên đã xuất hiện như quỷ mị, chắn trước cửa.
- Phó chủ tịch Dương, bạn gái anh rất đẹp.
Dương Phàm nhìn vẻ mặt đầy tự hào của Bộ Yên, trên mặt không chút biểu cảm:
- Còn có thể gặp người, tôi cảm thấy rất bình thường. Sao? Giám đốc Bộ còn có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Bộ Yên nhìn xung quanh một chút rồi tươi cười nói:
- Phó chủ tịch Dương, chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm, tôi xin lỗi anh. Tôi có mở mấy trang trại trà ở Uyển Lăng, hy vọng anh buông tay làm phúc.
Dương Phàm ra vẻ vô tội, nhìn xung quanh nói:
- Trang trại trà? Trang trại trà gì? Tôi không uống trà, giám đốc Bộ nhất định là hiểu sai rồi.
Trên mặt Bộ Yên hiện ra một tia bất đắc dĩ. Sáng hôm nay tất cả các trang trại trà của nàng, còn có cả mấy trang trại trà vô tội có biểu Vĩ Huyền đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sy-do-phong-luu/141067/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.