Một năm sau. Dương Châu.
Cha cuối cùng cũng toại nguyện trở thành một thầy đồ dạy học tư thục.
Có điều cha tính tình hiền hòa, bọn trẻ chẳng sợ người chút nào, còn thường xuyên chọc giận đến mức cha phải trợn mắt thổi râu. Nhưng ta thấy rõ cha rất vui vẻ. Về sau cha trở nên vô cùng nghiêm khắc, cả ngày còn cầm thước kẻ đánh vào lòng bàn tay học trò nữa chứ! Nghe tiếng hắt xì hơi đột ngột của cha, ta đoán chắc chắn lại có nhóc tì nào đó dám lén lút chửi thầm cha rồi.
Ta vẫn giúp cha quán xuyến việc nhà, có điều gia đinh chẳng có mấy người, phủ trạch cũng chẳng rộng lớn, sổ sách cũng chẳng có gì nhiều để mà tính toán.
À, vườn rau thì ta không trồng đâu nha! Ta nghĩ ngợi một hồi, để trồng được vườn rau còn phải mua hạt giống, cày đất, gieo hạt, tưới nước, bón phân, nhổ cỏ, diệt sâu bọ, hái rau... thôi dẹp vậy...
Cả ngày ở nhà buồn chán vô vị, bèn mở một tiệm phấn son. Tiệm được mở ngay trên con phố sầm uất nhất Dương Châu, việc buôn bán cũng khá khấm khá. Rất nhiều quan lại quyền quý và các cô nương chốn thanh lâu đều lui tới xem hàng.
Mới đầu có kẻ ganh ghét tiệm ta buôn may bán đắt, vu oan giá họa rằng phấn son của tiệm ta khiến người dùng bị rộp mặt. Mấy cái bọn tung tin đồn nhảm này, sao mà đáng ghét đến thế chứ!!
Về sau nhờ có quan phủ che chở, thì cũng yên ổn vô sự. Dù sao cha ta cũng có chút mặt mũi ở chốn này.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-bi-ep-cuoi-ke-thu-cua-cha/1344454/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.