Về đến nhà, mặt trời đã xế bóng. Cha bế ta vào phòng, bảo ta nghỉ ngơi cho khỏe. Ta ngồi trong phòng từ lúc hoàng hôn buông xuống đến đêm khuya tĩnh mịch, rồi bật khóc nức nở trong đêm vắng.
Ta đã từng vô cùng mong chờ đứa con này ra đời, ta sẽ yêu thương con như cha đã yêu thương ta. Nhất định sẽ nâng niu con trong lòng bàn tay, để con khôn lớn trong niềm vui ngập tràn.
Nhưng cớ sao ta lại ngốc nghếch đến vậy, sao không biết mang theo thêm vài người hầu cận ra ngoài. Sao ta không thể hạ mình nhún nhường với Giang Uyển? Sao ta lại kiêu căng ngạo mạn, tự đặt mình lên trên người khác như thế?
Nếu như ta chịu đi theo Giang Uyển đến linh đường của con nàng ta tạ lỗi, liệu con ta có phải đã không lìa bỏ ta mà đi? Con chỉ mới ở trong bụng ta chưa đầy hai tháng đã vội vã rời xa ta rồi.
Ta còn chưa kịp biết con là trai hay gái. Áo quần nhỏ bé ta chuẩn bị cho con cũng chẳng còn cơ hội mặc. Đôi hài nhỏ thêu dở kia cũng chẳng cần hoàn thành nữa, xem ra con đã không còn ý định mang chúng nữa rồi.
Ta hận không thể lột da, rút gân Giang Uyển, xé nàng ta thành trăm mảnh. Ta hận không thể g.i.ế.c nàng ta, ăn tươi nuốt sống. Nhưng xét cho cùng, nàng ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị tình ái vây khốn, ta g.i.ế.c nàng ta thì con ta cũng chẳng thể trở về bên ta được nữa.
Đêm ấy, ta trằn trọc thao thức mãi chẳng thể nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-bi-ep-cuoi-ke-thu-cua-cha/1344457/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.