Ngày mười hai tháng mười một, sáng sớm tinh mơ, ta ngồi trước gương đồng nhẹ nhàng vẽ mày ngài. Thỉnh thoảng còn ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời âm u thế này, làm ơn đừng có tuyết.
Từ buổi sáng ta đã đứng đợi ở ngoài phủ, Lan Nhi mang mũ choàng lên đầu cho ta. Ta hồi hộp vuốt vuốt tóc mai bên thái dương, hỏi nàng: "Hôm nay ta trông có được không?"
Lan Nhi giúp ta vuốt phẳng nếp gấp trên y phục, cười nói: "Vương phi ngày nào mà chẳng xinh đẹp."
Ta cười hì hì.
Chỉ Nhi bất mãn bĩu môi: "Tiểu thư, trời lạnh lắm đó, người xem tuyết đã bắt đầu rơi rồi kìa. Đã đợi cả nửa ngày rồi, hay là chúng ta vào dùng bữa trước đi, lát nữa Vương gia đến rồi chúng ta lại ra ngoài. Lạnh quá đi mà." Vừa nói, Chỉ Nhi vừa hà một hơi vào tay rồi xoa xoa.
Ta thấy Lan Nhi cũng lạnh, mũi cũng đỏ ửng lên rồi, mà chẳng hé răng kêu ca một lời. Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, ta bèn vào trong dùng bữa.
Vừa dùng bữa trưa vừa vô tình liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã rơi ào ạt rồi, trên cành cây đã phủ một lớp, trên mặt đất cũng đã tích một tầng tuyết mỏng.
Ta dặn dò Lan Nhi mang áo choàng của Vương gia đến, lát nữa cùng nhau mang ra ngoài.
Ai ngờ bữa trưa mới dùng được một nửa, chợt nghe thấy người hầu chạy vào báo, Vương gia đã về rồi. Ta không kịp ăn tiếp, vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Lan Nhi che ô đuổi theo phía sau ta: "Vương phi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-bi-ep-cuoi-ke-thu-cua-cha/1344477/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.