🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngày mười hai tháng mười một, sáng sớm tinh mơ, ta ngồi trước gương đồng nhẹ nhàng vẽ mày ngài. Thỉnh thoảng còn ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời âm u thế này, làm ơn đừng có tuyết.

Từ buổi sáng ta đã đứng đợi ở ngoài phủ, Lan Nhi mang mũ choàng lên đầu cho ta. Ta hồi hộp vuốt vuốt tóc mai bên thái dương, hỏi nàng: "Hôm nay ta trông có được không?"

Lan Nhi giúp ta vuốt phẳng nếp gấp trên y phục, cười nói: "Vương phi ngày nào mà chẳng xinh đẹp."

Ta cười hì hì.

Chỉ Nhi bất mãn bĩu môi: "Tiểu thư, trời lạnh lắm đó, người xem tuyết đã bắt đầu rơi rồi kìa. Đã đợi cả nửa ngày rồi, hay là chúng ta vào dùng bữa trước đi, lát nữa Vương gia đến rồi chúng ta lại ra ngoài. Lạnh quá đi mà." Vừa nói, Chỉ Nhi vừa hà một hơi vào tay rồi xoa xoa.

Ta thấy Lan Nhi cũng lạnh, mũi cũng đỏ ửng lên rồi, mà chẳng hé răng kêu ca một lời. Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, ta bèn vào trong dùng bữa.

Vừa dùng bữa trưa vừa vô tình liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã rơi ào ạt rồi, trên cành cây đã phủ một lớp, trên mặt đất cũng đã tích một tầng tuyết mỏng.

Ta dặn dò Lan Nhi mang áo choàng của Vương gia đến, lát nữa cùng nhau mang ra ngoài.

Ai ngờ bữa trưa mới dùng được một nửa, chợt nghe thấy người hầu chạy vào báo, Vương gia đã về rồi. Ta không kịp ăn tiếp, vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Lan Nhi che ô đuổi theo phía sau ta: "Vương phi, người chậm thôi, đường trơn lắm, cẩn thận một chút ạ!" Ta giật mình, chậm bước lại, nhỡ đâu lại ngã sấp mặt thì xấu hổ c.h.ế.t mất. Chỉ Nhi cầm áo choàng của Triệu Tư Hành sát sao theo sau.

Tuy rằng không chạy nữa, nhưng bước chân dưới chân cũng đi rất nhanh.

Triệu Tư Hành đã xuống khỏi xe ngựa rồi, ta vừa định cất tiếng gọi, liền thấy hắn lại đưa tay về phía xe ngựa. Một bàn tay trắng nõn đưa ra từ bên trong, một nữ tử áo hồng phấn vén rèm xe, vịn lấy tay Triệu Tư Hành. Chỉ thấy nàng thân hình mảnh mai, gương mặt xinh đẹp, trên má dường như có ửng hồng thoáng qua. Bọn họ nhìn nhau, trong ánh mắt lưu chuyển là tình cảm không giấu diếm.

Ta nắm chặt lấy tay áo màu hồng phấn của mình, xoay người chạy thẳng về viện trong.

Một giọt lệ rơi xuống, rơi trên nền tuyết, rất nhanh liền biến mất. Ta quay đầu nhìn lại, trên nền tuyết trắng xóa chỉ còn lại một chuỗi dấu chân nhơ bẩn.

Lan Nhi và Chỉ Nhi im lặng đi theo phía sau, ta thật may mắn, vừa rồi hai nàng không hề phát ra tiếng động nào.

Vì sao lại thành ra như vậy chứ? Ta thất hồn lạc phách chạy về phòng, trong lòng nghẹn ứ khó chịu, đầu óc cũng hỗn loạn không rõ. Một loại cảm xúc không biết tên đang xé rách ta, khiến ta muốn kêu gào mà không kêu được, muốn nói ra mà không thốt nên lời, ta không biết ta phải làm sao, không biết ta nên đối diện với chuyện này với tư thái như thế nào.

Ta ở trong phòng thay một bộ y phục khác, vẽ lại đôi mày như núi xa và thoa lên môi son tươi thắm.

Hứa Thanh Uyển, không được khóc, không thể thua.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.