Linh Duyệt đứng ngoài cửa nghe tiếng Mặc Diễm nóng nảy mắng chửi: "Ủy khuất cái quỷ gì! Tặng cậu, cậu nhận không?"puddingvixoai.wordpress.com
Phan Văn cũng ủy khuất, "Trời định rồi, không tặng em, chẳng qua em chỉ là con gấu trúc mà thôi, huyết mạch chả cao cấp gì, bộ anh tưởng em không muốn ư, chỉ là không có thôi!"
Linh Duyệt cứng đơ đứng ngoài cửa, nghe Mặc Diễm và Phan Văn đang trò chuyện, cảm thấy bây giờ không thích hợp để đi vào, hơn nữa, gấu trúc... Gấu trúc? !
Mặc Diễm tức giận: "Trời định cái quỷ, tôi chả thèm!"
Vừa dứt lời nét mặt anh dịu lại đẩy cửa ra, nhìn Linh Duyệt đứng ngay cửa, "Vào đi."
Mặt Linh Duyệt đầy lúng túng, "Hay là, hai người tiếp tục trò chuyện đi?"
"Thôi khỏi," Mặc Diễm sờ đầu Linh Duyệt, vén tóc lên, không biết có bị dọa chưa, chớ đem tiểu yêu chưa hiểu qua sự đời dọa ngất.puddingvixoai.wordpress.com
Linh Duyệt ôm đầu, chẳng biết vì sao thở dài, tại sao lần nào gặp cũng sờ đầu cậu, đã nói bao nhiêu lần nhưng chả chịu thay đổi gì cả.
Mặc Diễm hướng Phan Văn nháy mắt, "Cậu sắp xếp thời gian cho tôi, tôi muốn đích thân đi một chuyến tới núi Côn Lôn làm rõ ràng mọi chuyện."
"Được, " Phan Văn cau mày, "Quả thực không thể thì chỉ còn cách hoãn hai lịch trình, nhắc mới nhớ, anh vẫn áp chế nó à?"
Mặc Diễm lạnh lùng, "Phong ấn."puddingvixoai.wordpress.com
Phan Văn bội phục nói: "Anh trâu thật, người bình thường đều chả có bản lãnh này."
Mặc Diễm ngạo nghễ cười lạnh, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ yêu giới xem, yêu dám đấu chính diện với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-bi-lua-hon/2362858/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.