Mặc Diễm dang tay ra, "Anh không biết nó thuộc về triều đại nào. Em cũng biết mà, anh sống lâu lắm rồi."puddingvixoai.wordpress.com
Linh Duyệt ngồi xổm cạnh rương đồ, nhặt hai thỏi vàng lên, định cắn thử một miếng. Cậu ngẩng đầu nhìn Mặc Diễm, hỏi qua ánh mắt: Em cắn nó được không?
Mặc Diễm chê bai, "Em đừng bỏ nó vào miệng, em có biết nó bẩn lắm không?"
"Nhưng đây đều là tiền đó!" Linh Duyệt kích động, chà nó lên mặt mình dể cảm nhận cái gì gọi là tát vàng vào mặt, "Có tiền tốt thật đấy!"
Linh Duyệt lại nhìn sang Linh Tiêu, người kích động đến run lẩy bẩy. Cậu đã lớn đến thế nhưng chưa bao giờ thấy nhiều vàng như vậy! Mẹ cậu là rồng cái, bà thích những vật sáng bóng, chúng càng đẹp bà càng thích. Dù phải trả giá cỡ nào, miễn nó đẹp là bà sẽ sưu tầm ngay.
Điểm khác biệt duy nhất giữa cậu và mẹ đó là cậu thích những thứ có giá trị cao, còn vẻ bề ngoài chỉ xếp hạng hai.puddingvixoai.wordpress.com
Một mặt, Linh Tiêu thầm nhủ đây là số vàng đã cướp đi anh trai mình, nó cũng không phải là vàng của cậu, cậu không thể để lộ ra bộ mặt hạnh phúc. Nhưng khi từng tế bào trong cơ thể Linh Tiêu tiếp xúc với đống vàng, chúng đã đi ngược lại với suy nghĩ của cậu. Mỗi sợi lông trên đuôi Linh Tiêu đều dựng lên vì quá phấn khích!
Đuôi cậu vô thức cọ xát lên vàng, Linh Tiêu sắp không kiểm soát được ham muốn lăn mình trong đống vàng đó.
Linh Duyệt thấy vậy bèn mỉm cười, cậu bế tiểu Long lên, ấn em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-bi-lua-hon/2362941/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.