Ian lạnh mặt, rất lãnh khốc ngồi đối diện Giang Tự Bạch, hắn không chỉ không ngồi cùng với Giang Tự Bạch, thậm chí còn không cười.
Ian nhẫn nại, nhìn Giang Tự Bạch, chờ đợi câu giải thích của Giang Tự Bạch: "Em tốt nhất nên cho ta một lời giải thích, bằng không,"
Đôi con ngươi thẳng đứng của hắn quay trở lại, trên trán lộ vảy đen, hắn nhìn chằm chằm Giang Tự Bạch, trầm giọng nói: "Ta sẽ xào chết em."
Giang Tự Bạch: "......"
Giang Tự Bạch ngồi thẳng, hai mắt phiếm hồng, căng thẳng nhìn Ian: "Lúc đó em rất lo lắng cho gia đình của mình, khi còn ở trên Long Đảo, gia đình của em không biết em còn sống còn tưởng rằng em đã chết rồi, mẹ của em thậm chí còn ngã bệnh, nghiên cứu của lão sư còn xảy ra vấn đề......"
Giang Tự Bạch nói rất nhiều, hắn cũng không biết Ian có nghe lời giải thích của hắn không.
Giang Tự Bạch nhìn sắc mặt âm trầm của Ian, không vui nói: "Long tộc của các anh cũng không theo chế độ một vợ một chồng, ai biết trong tương lai ngươi sẽ có bao nhiều bầu bạn.
Thay vì chờ ngươi chán ta thì không bằng trở về nhà sớm một chút, ít nhất gia đình của ta sẽ không từ bỏ ta."
Ian: "? ? ?"
Lúc đầu nghe Giang Tự Bạch nói lời giải thích của mình, Ian thậm chí còn hối hận, bởi vì ngay từ đầu hắn đã không quan tâm tới chuyện đó.
Tuy nhiên, ngay cả khi hắn nghĩ đến những điều này, thì có ích gì? Hắn không còn cách nào khác ngoài việc gửi Bạch Bạch trở lại.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-bi-nhom-ac-long-chan-nuoi/1970930/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.