Giang Tự Bạch cảm thấy phức tạp, áy náy buồn bã, có chút không muốn từ bỏ.
Ở bên Ian lâu như vậy, còn cùng hắn vượt qua kì phân hóa, hai người đã làm rất nhiều chuyện thân mật như vậy, làm sao có thể dễ dàng chia tay? Tuy nhiên, Giang Tự Bạch không còn lựa chọn nào khác.
Hắn không dám nói với Ian rằng hắn sẽ rời đi, hắn biết Ian sẽ không dễ dàng để hắn đi.
Nửa đêm, sau khi Ian ngủ say, Giang Tự Bạch mở mắt ra, lén lút nhìn chằm chằm khuôn mặt Ian thật lâu.
Kể từ khi kì phân hóa kết thúc, Ian vẫn luôn duy trì hình thái nhân loại, rất hiển nhiên hắn không có ý định biến trở lại thành rồng.
Anh ấy thực sự rất thích mình, hơn nữa còn quyết định sẽ sống chung với Giang Tự Bạch một thời gian dài.
"Thực xin lỗi."
Giọng Giang Tự Bạch rất thấp, gần như thở dốc: "Em đi đây, tự bảo trọng."
Đôi mắt Giang Tự Bạch đỏ hoe, duỗi người dang tay ôm lấy cổ Ian và hôn lên trán Ian.
Vị trí này ban đầu được bao phủ bởi lớp vảy đen và cứng, nhưng bây giờ chỉ còn lại làn da mịn màng.
Giang Tự Bạch nhẹ nhàng chạm vào, càng cảm thấy khó chịu.
Sáng hôm sau, Ian như thường lệ dậy sớm, mở mắt ra, nhìn Bạch Bạch trong ngực, mỉm cười hài lòng.
"Sớm, Bạch Bạch."
Ian nhẹ nhàng hôn lên môi Giang Tự Bạch, nhìn hai tay Giang Tự Bạch ôm eo mình, hắn có chút cảm động.
Hiếm khi thấy Giang Tự Bạch chủ động như vậy, huống chi buổi sáng luôn là thời điểm kích thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-bi-nhom-ac-long-chan-nuoi/1970938/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.