Giang Tự Bạch không biết mình gặp phải phiền toái, lúc này vừa vặn quay lại cổng vườn, nghe thấy hắc long đang gọi mình, trong lòng nhất thời lo lắng.
Vì vội vàng bước vào vườn, hắn bị trượt chân, rơi thẳng xuống vườn một tiếng "rầm".
Ian vừa bước ra khỏi hang động liền nhìn thấy Giang Tự bạch nằm úp sấp trên mặt đất.
Hắn hoảng sợ: "Bạch Bạch, ngươi không sao chứ?"
Ian vội vàng đi tới, trước khi Giang Tự Bạch đứng dậy, hắn đã cúi xuống, dùng hai tay bế Giang Tự Bạch lên, người đang dính đầy bụi sau cú ngã.
Nhìn thấy tay Giang Tự Bạch đỏ bừng vì cú ngã, Ian rất đau lòng, hắn ôm Giang Tự Bạch vào trong ngực, sau đó ngồi trên ghế dài trong vườn, cẩn thận nắm tay Giang Tự Bạch: "Bạch Bạch có đau không? Để ta xem, làn da đỏ hết rồi, nhất định rất đau, đúng không?"
Ian nghiêng người, thổi nhẹ vào vết thương, thở dài: "Cho dù ngươi có làm sai chuyện gì cũng không cần sợ hãi như vậy, nếu đồ đã bị hư có thể mua cái mới, nhưng ngươi bị thương thì rất phiền toái nha."
Giang Tự Bạch không hiểu lời của hắc long, nhưng nhìn biểu tình của đối phương, biết được Ian hình như cũng không có tức giận với hắn.
Giang Tự Bạch nhìn mặt hắc long: "Ta trèo cửa sổ chạy ra ngoài, vậy mà ngươi cũng không tức giận?"
Oa, tính tình của hắc long có vẻ tốt hơn so với tưởng tượng.
In ôm tiểu sủng vật vào trong ngực, đi đến của hang động, mở cửa, nước từ bên trong lập tức chảy ra ngoài.
Ian thở dài: "Nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-bi-nhom-ac-long-chan-nuoi/1970960/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.