- Ngươi như vậy không giống không sao.
Chu Văn suy nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Có phải là ngươi sợ ta thừa cơ trả thù? Ngươi không cần lo lắng, mặc dù ta thấy ngươi không được tốt lắm, thế nhưng nể mặt Lam tỷ cùng lão ba, ta sẽ không hại ngươi, chẳng qua chỉ giúp ngươi gọi y sinh thôi.
Nói xong, Chu Văn liền muốn gọi cấp cứu.
An Tĩnh vừa thẹn vừa vội, chỉ có thể lần nữa hô:
- Không cần, thực sự không cần, ta… ta… ta… chỉ tới ngày thôi… nghỉ ngơi một chút là được… ngươi đi nhanh đi… đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi…
An Tĩnh có lý mà không thể nói với Chu Văn, lúc này cũng không nghĩ được nhiều nữa, trước đuổi Chu Văn đi rồi tính.
- Thì ra là thế, trước nghe nói con gái các ngươi tới ngày sẽ rất đau, không nghĩ tới lại đau đến như thế.
Từ nhỏ Chu Văn đã sống một mình, lại không có mẫu thân, cho nên căn bản không biết mấy chuyện này thế nào, tuổi lớn một chút thì bắt đầu khổ luyện Nguyên Khí quyết, chưa từng có bạn gái, cho nên chuyện này cũng chả biết gì.
Mặc dù còn chút hoài nghi, thế nhưng Chu Văn cảm thấy, An Tĩnh sẽ không lấy sinh mạng của bản thân ra để đùa.
- Ngại quá, vậy ta đi trước.
Chu Văn có chút ngượng ngùng nói, sau đó liền xoay người rời khỏi phòng An Tĩnh.
An Tĩnh thấy Chu Văn rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thân thể cũng thoải mái hơn không ít.
- Nữ nhân thật vất vả, may mà ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game/508754/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.