Chu Văn dạo một vòng quanh các quầy hàng, dùng điện thoại quét qua tất cả các trứng Thạch Kỳ Lân, quả nhiên như ông chủ kia cùng Vương Lộc nói, Thạch Kỳ Lân có Kỳ Lân Bá Thể thực sự quá ít, hắn đi một vòng, mà vẫn chưa thể phát hiện được quả thứ hai.
Người dùng điện thoại để quay video cũng không ít, cho nên hành động của Chu Văn cũng không khiến người bất ngờ, cũng không dẫn tới sự chú ý của người khác.
“Công dụng của điện thoại thần bí quá lợi hại, đáng tiếc ta quá nghèo, coi như có phát hiện cực phẩm cũng không có tiền mua.”
Chu Văn có chút hơi buồn rầu.
Muốn bán trứng để kiếm tiền rõ là chuyện không thể nào, bởi hắn biết Thạch Kỳ Lân của mình là cực phẩm, nhưng người khác lại không biết, sao có thể để ngươi ta dùng giá lớn mua một viên trứng Phối sủng chưa rõ thế nào, khẳng định không thực tế.
Mà Thứ Nguyên kết tinh trong game cũng không thể lấy ra ngoài, cho nên cũng không thể nào đổi thành tiền.
Chu Văn phát hiện, trừ phi hắn hy sinh chút thời gian chơi game, bằng không rất khó để kiếm tiền.
- Bạn học, bạn học, ngươi là tân sinh năm nay sao?
Chu Văn đang đi, một chủ quán ven đường chạy ra giữ chặt.
Chu Văn thấy tuổi tác chủ quán cũng không lớn, hơn nữa còn mặc đồng phục của Tịch Dương học viện, hẳn cũng là học viên trong trường:
- Ta là tân sinh mới nhập học, ngươi có chuyện gì không?
- Niên đệ, ngươi hẳn mới đến Long Môn động này đi, nhìn là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game/508831/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.