- Tiểu Tá, ngươi khách khí cái gì, đều là người trong nhà.
Âu Dương Lam nói xong, lấy cái tay cụt trong tay A Sinh, trực tiếp nhét vào trong tay Chu Văn, tiếp tục nói:
- Tiểu Văn, ngươi đừng để ý đến hắn, có bệnh phải trị, nào có chuyện có bệnh không cho bác sĩ xem bệnh, nhanh trị cho hắn.
Nói xong, Âu Dương Lam còn nháy mắt Chu Văn một cái.
Chu Văn nhất thời không hiểu được, cái chớp mắt này của Âu Dương Lam có ý gì?
Những người khác nghe Âu Dương Lam gọi An Thiên Tá là Tiểu Tá, vẻ mặt trở nên cổ quái, tuy nhiên lại không dám lên tiếng.
- Ta đã nói không cần!
An Thiên Tá đứng dậy muốn đi, hắn hiểu rất rõ Âu Dương Lam.
Tuy nhiên đã muộn, Âu Dương Lam đã đè bả vai An Thiên Tá xuống, An Thiên Tá không dám dùng sức hất Âu Dương Lam ra, đành phải nói:
- Một cái tay mà thôi, không có gì lớn, không cần trị.
- Tiểu Văn, ta đã quyết định, không cần để ý hắn, nhanh trị liệu cho hắn, ta thấy năng lực trị thương của ngươi rất tốt, cứ như vậy trị liệu cho Tiểu Tá của ta đi.
Âu Dương Lam không để ý tới An Thiên Tá, chẳng qua nói với Chu Văn.
Chu Văn nghe lời Âu Dương Lam, lập tức phản ứng, Âu Dương Lam nói đến trị thương, chính là thời điểm hắn đánh A Tu La.
- Nghe ý của nàng, để cho ta thừa cơ đánh An Thiên Tá?
Chu Văn cầm cánh tay cụt, nhìn An Thiên Tá, hiểu rõ ý của Âu Dương Lam.
Nguyên bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game/660330/chuong-1206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.