Chu Văn xạm mặt lại, giải thích nói:
- Ta làm gì có con gái tư sinh gì, đây là đứa trẻ ta nhặt được.
- Nhặt được? Ta còn tưởng rằng đây là con gái của ngươi, về sau có trẻ chơi cùng.
Âu Dương Lam thất vọng, tựa như hận không thể bắt Chu Văn đẻ mười tám đứa con nữa không bằng.
- Ngươi thích trẻ con, tại sao bản thân không nhận nuôi thêm một đứa nữa.
Chu Văn nói.
Âu Dương Lam lườm hắn một cái:
- Ta có hai đứa con trai một đứa con gái, còn muốn đi nhận nuôi cháu trai, ta còn mặt mũi nào ra đường đây? Thiên Tá tiểu tử ngu ngốc kia không hăng hái, mỗi ngày chỉ biết công tác, đến người yêu cũng không có. Hiện tại ta chỉ hi vọng ngươi và Tiểu Tĩnh, ngươi không nên học Thiên Tá, sớm tìm vợ một chút, sinh cho ta một tôn tử tôn tử chơi.
- Lam tỵ, ta chưa đến hai mươi tuổi, việc này không vội?
Chu Văn không còn gì để nói.
- Làm sao không vội, nữ hài trong trường học mới dễ lừa gạt, ngươi trong trường học còn không lừa gạt dụ dỗ một ai, về sau ra ngoài, càng khó tìm hơn.
Âu Dương Lam nói.
- Ách!
Chu Văn không biết nói cái gì cho phải.
- Ngược lại ngươi để ý cho ta một chút, ta thấy nha đầu Vương Lộc kia rất tốt, nàng tương lai khẳng định phải chấp chưởng Vương gia, không có khả năng xuất giá. Đúng rồi, không phải ngươi có một nữ đồng học thi cùng thời còn học tại trường cấp 3 Quy Đức phủ sao? Hình như tên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game/660955/chuong-807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.