Thủ vệ trên thềm đá kia, giống như nghe được sự tình buồn cười nhất trong thiên hạ, cười ngửa tới ngửa lui, cơ hồ sắp rớt nước mắt.
- Ngươi thật đúng biết đem mình làm trò cười, ngươi thật không nghĩ tấn thăng Thần thoại có gì đặc biệt hơn người sao? Bên trong chiến tranh Dị thứ nguyên, cái gọi là Thần thoại của nhân loại các ngươi chỉ là pháo hôi thôi. Bởi chỉ khi nào vượt qua cấp độ kia, mới có thể vượt Dị thứ nguyên, không bị vách ngăn giữa các Dị thứ nguyên giết chết. Nói chung chỉ có Cổ địa như Địa Cầu các ngươi mới đem Thần thoại là thứ gì đó cao thượng thôi.
Quái vật khinh miệt tiếp tục nói:
- Tựa như nhân loại các ngươi vô phương sinh tồn trong không gian vũ trụ, bởi nơi đó không có điều kiện như dưỡng khí để các ngươi sinh tồn. Mà Thần thoại cường giả trong Dị thứ nguyên chiến tranh mà nói, chẳng khác nào nhân loại các ngươi mới học xong cách sinh tồn trong không gian mà không cần dưỡng khí mà thôi.
- Có thể học được hô hấp, có thể sống sót, tự nhiên có hi vọng.
Vương Minh Uyên nói.
- Sự tình không làm được mới cấn hi vọng, ngươi căn bản không biết Long Vương đại nhân là tồn tại đáng sợ thế nào, so với ngài ngươi không bằng sâu kiến. Nếu như không phải ngươi bước ra từ trong Cổ cấm địa, đừng nói trông coi Thần thụ, ngay cả tư cách làm tạp dịch cho Long Thần chúng cũng không đủ, lại còn dám mưu toan khiêu chiến Long Vương đại nhân, đơn giản không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game/660959/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.