- Bình thường người thích sạch sẽ, chắc chắn không muốn dây dưa những thứ bẩn thỉu.
Khương Nghiên nói.
Chu Văn bừng tĩnh đại ngộ:
-Ý của ngươi là, muốn đem thân thể chúng ta trở nên bẩn thỉu? Sau đó Bạch Trạch sẽ không dám đụng vào chúng ta. Tại sao ngươi không nói sớm, chuyện này không phải việc khó gì, ta đã chuẩn bị tốt, đến thời điểm cần bôi nhọ nồi hay cái gì bẩn bẩn…
-Không phải như vậy, coi như trên người chúng ta bẩn, với Bạch Trạch mà nói, không có gì khác biệt, bởi nó căn bản không cần đụng chúng ta, nó chỉ cần nói một chữ, có thể giải quyết chúng ta. Nếu chúng ta bẩn, ngược lại khiến nó khó chịu, ban đầu chẳng qua đuổi chúng ta xuống, xem chúng bẩn như vậy, nói không chừng trực tiếp ném xuống sườn núi ngã chết.
-Vậy ngươi muốn gì?
Chu Văn không nghĩ ra, Khương Nghiên rốt cuộc muốn làm gì?
-Ý của ta là, có lẽ chúng ta có thể dùng một ít biện pháp, khiến Bạch Trạch không nguyện ý liếc mắt chúng ta, thậm chí không thèm nói với chúng ta một câu.
Khương Nghiên nói.
-Cái này sao có thể? Coi như chúng ta làm bẩn như thế nào, cũng không thể để nó không thèm liếc mắt chúng ta? Coi như không liếc mắt chúng ta, nhắm mắt lại nói một chữ, cũng khiến chúng ta ăn hành ngậm mồm rồi.
Chu Văn nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này dường như không thể phát sinh.
-Đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi làm theo những gì ta nói, tuyệt đối thành công.
Khương Nghiên rất có lòng tin nói.
-Làm thế nào?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game/661520/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.