- Lữ y sinh, ta rất xin lỗi, ta không sử dụng bất kỳ loại dược liệu nào, kỳ thật ta dùng năng lực của Phối sủng chữa trị cho những binh lính kia, đến nỗi kháng thể gì gì đó, ta cũng không biết, kỹ năng của Phối sủng có hiệu quả kéo dài trong bao lâu, ta cũng không biết, mặc dù ta cũng muốn giúp ngươi, nhưng việc ta có thể làm thật không nhiều, nếu như lại có binh sĩ bị thương như vậy, ngươi có thể tùy thời gọi ta.
Chu Văn nói.
Nghe Chu Văn nói như vậy, Lữ Tố hơi có chút thất vọng, Nguyên Khí kỹ do Phối sủng thi triển, bình thường chỉ có thời gian sử dụng nhất định, không thể hình thành kháng thể.
-Thời đại này, phương diện y học sử dụng Phối sủng càng lúc càng sâu rộng, ngươi có thể có Phối sủng tốt như vậy, coi như đã có tư cách trở thành một người bác sĩ giỏi, hiện tại ngươi có hứng thú học theo ta làm bác sĩ không?
Lữ Tố cảm thấy, Chu Văn được dạng Phối sủng như vậy, nếu không làm thầy thuốc, thì cực kỳ phí phạm.
Chu Văn lắc đầu nói:
-Thật xin lỗi, ta còn có rất nhiều chuyện muốn làm, bình thường cũng không có bao nhiêu thời gian.
Mặc dù Lữ Tố có chút thất vọng, có điều không nói thêm gì nữa, nếu Chu Văn có năng lực trị liệu mẩn đỏ, có thể coi là thu hoạch ngoài ý liệu rồi.
Chuyện này không có kết thúc đơn giản như vậy, bởi không được mấy ngày, Lữ Tố đã phát hiện, nhưng binh sĩ được Chu Văn tiêm thuốc, đều có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game/661601/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.