- Thống khổ như thế nào?
Chu Văn suy nghĩ một chút hỏi.
-Đau đến mức không muốn sống.
Vương Minh Uyên chỉ nói mấy chữ.
Trong lúc nhất thời, Chu Văn không biết trả lời như thế nào, bởi bốn chữ đau đến không muốn sống quá sơ lược, hắn không biết đó là khái niệm như thế nào, mà hắn chưa từng trải qua thống khổ như vậy.
Chu Văn cảm thấy nếu như nó là thống khổ trên mặt thể xác, đôi khi có thể chịu được một thoáng, thế nhưng có một số loại thống khổ trên mặt tâm linh, tinh thần, có thể còn thống khổ hơn thể xác nhiều.
Tựa hồ cũng cảm giác mình nói quá mức không rõ ràng, Vương Minh Uyên suy nghĩ một chút còn nói thêm:
-Dùng một cái thí dụ đi, nếu có một nữ nhân ngươi vô cùng vô cùng yêu, nàng ở ngay trước mặt ngươi bị người khác vũ nhục, nhưng ngươi lại không có năng lực đi cứu nàng. Hiện thực bày trước mặt ngươi có hai con đường có khả năng lựa chọn, một lựa chọn là liều mạng làm trận chiến, biết rõ không cứu được nàng, mà bản thân vì bảo hộ nàng mà chết, nhưng bản thân không thẹn với lương tâm. Lựa chọn thứ hai là cùng những người kia thông đồng làm bậy, sau đó nghĩ biện pháp giữ được mệnh của nàng, về sau cứu nàng thoát ly khổ hải, cuối cùng giết chết những kẻ làm nàng nhục nhã, báo thù cho nàng. Nếu như đó là trường hợp ngươi gặp phải, ngươi sẽ chọn như thế nào?
-Vấn đề này rất khó trả lời, lý trí nói cho ta biết nên chọn cách thứ hai,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game/661718/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.