Phu quân của ta trong lần lên kinh ứng thí, đã vướng chân vào chốn phong lưu.
Người kia là một kỹ nữ danh tiếng, cả sắc lẫn tài đều tuyệt diệu, tự xem mình cao quý vô cùng. Người thường dù có ngàn vàng cũng chẳng mua nổi một nụ cười của nàng ta.
Ấy vậy mà, nàng chỉ vừa mắt phu quân ta – Lục Tướng, một thư sinh nghèo từ chốn thôn quê.
Giữa ngày xuân tháng tư ấm áp, khi Lục Tướng vinh quy bái tổ trở về, diễu phố với danh vị Trạng Nguyên, nàng ấy cố chấp quỳ giữa phố, hai tai dâng cao khế ước bán thân.
Trên người nàng không điểm trang bất kỳ thứ gì, mộc mạc mà thanh tao tựa như đóa hoa sen vừa vươn mình khỏi mặt nước. Đến những tên sai dịch thô lỗ cũng không nỡ đuổi đi.
“Nếu hắn không nhận, thì cô gái này chẳng phải chịu oan ức mà bị kẻ khác chiếm đoạt hay sao? Cô ta tự mình gom góp tiền bạc để chuộc thân, đắc tội với mụ tú bà, giờ chỉ còn đường vào kỹ viện hạ cấp mà thôi.”
“Thật đáng tiếc cho Bạch Linh cô nương, rõ ràng là người trong sạch.”
Cô kỹ nữ tên Bạch Linh ấy đã tự gom góp được ngàn lượng bạc để chuộc thân.
Còn ta, đường đường là chính thê của Lục Tướng, lại đang mặt đỏ tía tai chỉ vì tranh cãi với người khác vì năm văn tiền.
“Này vị nương tử bán dưa muối, phu quân của ngươi đỗ Trạng Nguyên rồi!”
Nhân lúc ta không để ý, bà lão họ Triệu đã nhanh tay chộp lấy hũ dưa muối của ta rồi chạy biến đi.
Cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chi-muon-hon-nuong-tu-thoi/407514/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.