Trường Thanh Vương cảm thấy mình hơi không hiểu ý của biểu chất, chuyện này che giấu còn không kịp, sao có thể chạy đến trước mặt Hoàng Thượng tự chui đầu vào lưới được? Lại nhìn biểu lộ của biểu chất nữ, lại là bộ dáng đương nhiên, trong nháy mắt hắn có loại cảm giác nói không nên lời.
Hoàng Thượng lệch sủng người Ban gia, là bởi vì bọn hắn... Ngu xuẩn khiến người ta yên tâm?
"Điện hạ, Quận Chúa nói cũng có lý." Dung Hà đặt chén trà xuống:"Người bị oan, vẫn nên để bệ hạ biết."
Trường Thanh Vương không giải thích được nhìn Dung Hà, đầu óc vị này ‘bình thường’ chứ, còn có đạo lý hả?
Tâm nhãn so với cây kim lớn hơn không được bao nhiêu, một câu không cẩn thận, sẽ bị ông ấy kiêng kị thật lâu, chớ nói chi là loại chuyện này. Hắn liếc Dung Hà, lại nhìn mắt Ban Họa, đây là có sắc, mất lý trí sao?
Thật đúng là nhìn không ra, Dung Hà và hắn có cùng sở thích.
Nghe thấy Dung Hà đồng ý với lời mình nói, Ban Họa cảm thấy Dung Hà càng nhìn càng thuận mắt, không chỉ có dáng dấp đẹp mắt, đầu óc còn thông minh, quan trọng nhất là y rất tinh mắt.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Ban Họa phát hiện ra ưu điểm của Dung Hà.
Trường Thanh Vương càng nhìn càng cảm thấy bực mình với ba người này, khoát tay áo: "Tự các ngươi về nhà đi, ta không thể chiêu đãi các ngươi rồi."
Tỷ đệ Ban gia từ trước đến nay tâm rộng, không có hứng thú với đề nghị này của Trường Thanh Vương, vỗ mông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chinh-la-mot-co-nuong-nhu-the/2384628/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.