Edit: Đào Sindy
"Khi ấy nàng thật sự nói vậy?"
"Vâng." Thống lĩnh cấm vệ quân thấy thần sắc bệ hạ phức tạp khó phân biệt: "Còn có, vi thần phát hiện, Nhị Hoàng Tử Phi và Phúc Nhạc Quận Chúa hình như có thù cũ."
"Ngươi đúng là đã quên, lão nhị Tạ gia và Phúc Nhạc Quận Chúa từng có hôn ước, sau đó lão nhị Tạ gia bỏ trốn cùng người khác, hôn ước hai nhà Tạ Ban liền hết hiệu lực, người hai nhà cũng từ thân gia biến thành cừu gia." Ân oán lúc trước giữa hai nhà, vị hoàng đế này lệnh sủng, trong bóng tối che chở người Ban gia, từ sau chuyện ngày, tiếng nói của người Tạ gia tại Kinh Thành kém rất nhiều.
"Người Tạ gia không đủ quyết đoán, suy nghĩ không sâu, lá gan càng lớn. " Vân Khánh Đế vắt chéo tay sau lưng: "Nếu không phải Nhị Hoàng Tử thực sự quá hoang đường, trẫm cũng không muốn tìm Nhạc Gia như thế cho hắn."
Ông chướng mắt người Tạ gia, đồng thời lại tìm cho nhi tử mình một chính phi xuất thân Tạ gia, tâm tính này, làm người ta có loại cảm giác hoảng hốt như Nhị Hoàng Tử là ông từ ngoài cung nhặt về.
Nói ông thiên vị Thái Tử, thế nhưng Thái Tử hiện nay sống cũng không tốt lắm, bị nhốt ở một tấc đất Đông cung kia, nhận chỉ trích bốn phương tám hướng.
Thống lĩnh cấm vệ quân không nói gì, bởi vì hắn biết bệ hạ không cần thủ hạ nói nhiều. Thân là thống lĩnh cấm vệ Hoàng Cung, hắn còn có tầng thân phận khác, đó chính là thống lĩnh đội mật thám của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chinh-la-mot-co-nuong-nhu-the/2384747/chuong-95-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.