Editor: Đào Sindy
Rầm!
Cửa cứng rắn bị đập lên tường, phát ra □□ tuyệt vọng, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt ngả xuống.
"Họa Họa!" Dung Hà kéo dây cung, nghiêm nghị nói: "Nàng tới làm gì, ra ngoài!"
"Chàng câm miệng cho ta!" Ban Họa rống lên.
Nước mưa dính ướt tóc và toàn thân nàng, nàng không phản ứng với Dung Hà, ngược lại ngại ngoại bào trên người có chút vướng bận, thế là móc váy lên, thắt trên lưng, trong chớp mắt, nàng còn tránh được hai tên thích khách đánh lén.
Thích khách cũng không nghĩ tới vậy mà lại có một nữ nhân xông vào, khi nhìn thấy rõ người xông vào, bọn họ liền cản Ban Họa lại, nhưng không hạ thủ. Hiển nhiên những người này biết thân phận của Ban Họa, mà đối với nàng còn hơi cố kỵ.
Bọn họ cố kỵ, Ban Họa liền phá tan trùng vây của bọn họ, đi tới bên cạnh Đỗ Cửu.
"Bị thương à?" Ban Họa lau nước trên mặt, mũi kiếm vẩy một cái, máu đỏ thẫm thuận theo kiếm chảy xuôi, hoà lẫn cùng nước mưa, rơi xuống mặt bàn đá xanh.
Ban Họa dùng kiếm rất nhẹ, rất sắc bén, mỗi một chiêu mỗi một thức như tàn ảnh vô thanh vô tức, nhanh đến mức làm người ta hoa mắt.
Đỗ Cửu bưng lấy vết thương, có chút phản ứng không kịp.
Ngay lúc hắn cho là mình sẽ bỏ mạng đêm nay, vậy mà Phúc Nhạc Quận Chúa dẫn hai nữ hộ vệ vọt vào, tư thế rút kiếm kia, động tác thắt mép váy lưu loát, khiến hắn như thấy được khí khái anh hùng quát tháo trên chiến trường.
Đêm mưa sấm chớp rền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chinh-la-mot-co-nuong-nhu-the/2384757/chuong-100-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.