Yasser đứng trên vách núi ở bờ biển, vươn tay nói với tất cả Tam Diệp Nhân bước lên nơi khởi nguyên ở phía dưới:
“Ta nói rồi.”
“Thần không vứt bỏ chúng ta.”
Mọi người nhảy nhót hoan hô, có người cảm động đến rơi nước mắt, có người chôn đầu thật sâu xuống dưới cát, dường như đang cảm thụ hơi thở mà Thần lưu lại nơi này.
Tựa như chỉ cần làm như vậy, bọn họ có thể nhận được phù hộ của Thần giống như thành Thần Tứ.
Ba con Dung Hợp Quái thật lớn đang đào bới đá lớn xây dựng nên bộ phận chính của tòa thành mới, các Tam Diệp Nhân khác ở bên cạnh hỗ trợ, đồng thời sáng lập ra ngư trường ở vùng duyên hải cho riêng mình.
Sau khi Ens và Boone chết đi, Dung Hợp Quái của bọn họ cũng thuộc sở hữu của vị vua mới là Yasser.
Nhìn nhiệt huyết bay tận trời ở nơi khởi nguyên, còn có thành trì liên tục được hoàn thiện, đôi mắt Yasser tỏa ra vui sướng.
Người đi theo Yasser hỏi hắn: “Vua.”
“Tên của tòa thành này là gì?”
Đầu Yasser đội vương miện trí tuệ, rơi vào suy nghĩ xa xôi.”
“Nơi này là nơi Thần giáng xuống, cũng là nơi vua trí tuệ vĩ đại ra đời, nơi khởi nguyên của Tam Diệp Nhân chúng ta.”
“Nhưng tất cả là nhờ thần linh giáng xuống, mới có mọi chuyện sau này.”
“Vậy gọi là thành Thần Giáng.”
Chỉ khác một chữ với thành Thần Tứ.
Như vậy, giống như tất cả không hề có gì thay đổi.
- ------------------------
Mấy chục năm sau.
Có một hồ nước nhân tạo ở trong thành Thần Giáng, hồ này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chinh-la-than/454826/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.