“Đòn kỹ năng ta vừa tạo ra…” Giọng Razeal bình thản, ánh mắt không gợn sóng. “Ta gọi nó là Bất Khả Xâm.”
Sylva nghiêng đầu khẽ, một tay chạm vào cằm, lẩm nhẩm nhắc lại từ ấy trong đầu. “Bất Khả Xâm…” Nàng thì thầm thành tiếng, nếm thử cái tên bằng ngữ điệu, nhưng dù trong kho tàng tri thức rộng lớn của mình, nàng cũng chẳng tìm ra điểm đối chiếu nào. Không ghi chép, không lý thuyết, không tiền lệ lịch sử.
Chỉ từ cái tên thôi, lý trí cũng đủ mách bảo: đó là kỹ năng khiến hắn không thể bị chạm tới.
Nàng nheo mắt. “Hmm. Vậy là… một kỹ năng khiến ngươi không thể bị động đến, đúng chứ?”
Rồi, chẳng kịp ngắt quãng, đôi môi nàng cong thành nụ cười nghịch ngợm. “Ý ta là, ngươi vốn đã ‘không thể chạm tới’ từ trước rồi còn gì? Nói ta nghe, có bao nhiêu cô gái từng chạm vào ngươi, hoặc ít nhất là muốn chạm? Và giờ ngươi còn nghĩ ra cả một kỹ năng cho việc đó sao? Ta chẳng xem đó là thành tựu gì đâu.” Nàng cố tình nhướn mày, vẻ mặt nghiêm túc đến giả tạo. “Ngươi từng nghĩ đến việc tạo ra một kỹ năng gọi là ‘Khả Xâm’ chưa? Với những chàng trai xinh đẹp như ngươi, ta nghĩ nó sẽ hữu dụng hơn nhiều đấy.”
Giọng nàng nhẹ bẫng, đầy vẻ bỡn cợt, như thể việc hắn vừa phô diễn một kỹ năng phòng thủ chưa từng có chỉ là cái cớ để nàng châm chọc.
Sắc mặt Razeal không đổi. Hắn không bị kéo vào trò đùa. Câu nói ấy trượt qua hắn như mũi tên hụt, nhưng trong lòng, một tia thất vọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-co-10-000-phan-dien-cap-sss-trong-khong-gian-he-thong/2957776/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.