Lúc này, toàn thân hắn ướt sũng, còn Cố Hân Lan thì vô cùng nhếch nhác. Y phục mùa hạ vốn dĩ đã mỏng manh, tấm lụa mỏng trên người nàng ướt đẫm, gần như trong suốt, để lộ bờ vai trắng ngần và cái cổ thanh mảnh.
"Quận vương..."
Cố Hân Lan mắt đỏ hoe, lệ đọng như hoa lê trong mưa, tay kéo lấy tay áo của Thừa Ân Quận Vương.
Thừa Ân Quận Vương sững sờ, vội quay đầu đi chỗ khác.
Không xa đó, mặt Cố lão gia đã sầm lại, sắc như gang thép.
"Sau đó thì sao?"
Ta hỏi nha hoàn.
Nàng vừa nhổ vỏ hạt dưa vừa liếc mắt nói:
"Còn có thể làm sao nữa, Quận Vương đã nhìn thấy thân thể của tam tiểu thư, tất nhiên phải cưới nàng rồi."
Ta kinh ngạc đến mức tròn mắt, bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện.
Thảo nào!
Thảo nào kiếp trước ta cứu Cố Hân Lan, nàng lại đuổi ta ra khỏi phủ!
Hóa ra là vì ta đã cản trở chuyện tốt mà nàng dày công sắp đặt!
Cuối cùng, hôn sự đã định của Cố Hân Lan cũng bị hủy.
Thế nhưng, Thừa Ân Quận Vương đã có vương phi, mà Cố Hân Lan chỉ là một thứ nữ, vì vậy sau cùng hai nhà bàn bạc, quyết định nạp Cố Hân Lan làm thiếp.
Ai cũng hiểu rõ đây là cái bẫy vụng về do chính Cố Hân Lan dựng lên nhằm được gả vào phủ Quận Vương.
Nhưng đến nước này, vì danh tiếng của gia tộc, nhà họ Cố buộc phải nhắm mắt cho qua, khăng khăng rằng Cố Hân Lan chỉ là vô tình rơi xuống nước.
Thừa Ân Quận Vương cũng sẵn lòng nể mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-coi-nguoi-nhu-ty-muoi-hoe-ha-a/790698/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.