Sau khi khỏi bệnh, ta lại quay về phòng Cố Hân Lan làm việc.
Nàng nắm tay ta, giọng ân cần:
"Ngươi không biết lúc ngươi bệnh, ta lo lắng biết bao, ta đã cầu nguyện không ngừng, vậy nên ngươi mới khỏe nhanh như vậy."
Trong lòng ta chỉ muốn cười khẩy.
Phải, phải, không cho ta một đồng tiền mua thuốc, nhưng giờ ta khỏe lại thì hóa ra là nhờ nàng cầu nguyện cho ta.
Cố Hân Lan giả dối lại hẹp hòi, ta càng phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi nơi này.
Mấy tháng sau, ta thường mang điểm tâm đến cho ma ma bên cạnh Đại phu nhân.
Bà ta thích nhất là điểm tâm của Bát Trân Phường, một gói có giá cả trăm văn tiền, mỗi lần mua ta đều phải cắn răng mà chịu đựng.
Nhưng chỉ cần có thể rời khỏi Cố Hân Lan, tất cả đều đáng giá.
Một buổi chiều mùa hạ, Cố Hân Lan muốn ra vườn dạo chơi.
Sợ bị đen da, ta phải che ô cho nàng đến mỏi cả tay.
Nàng chỉ vào một đóa mẫu đơn rồi hỏi ta: "Hòe Hạ, ngươi xem đóa mẫu đơn này đẹp không?"
Ta liếc qua một cái.
"Tiểu thư, đóa mẫu đơn này trang nhã quý phái, dĩ nhiên là đẹp rồi."
Cố Hân Lan chạm vào tóc mai, cười nhẹ, cúi đầu nói:
"Đóa hoa này thật hợp với trang sức của ta hôm nay."
Nghe nàng nói, ta lập tức hiểu ý.
Chẳng qua là hoa này là do đại phu nhân trồng, nàng muốn hái hoa nhưng lại sợ bị phạt.
Kiếp trước cũng như vậy.
Nàng là tiểu thư, nếu hái hoa cùng lắm cũng chỉ bị trách mắng vài câu.
Còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-coi-nguoi-nhu-ty-muoi-hoe-ha-a/790704/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.