“Xuất kiếm”
“Giáo chủ thỉnh, vãn bối không dám xuất trước”
“Đang xem thường ta sao?” Thông Thiên giáo chủ lạnh lùng nói, nhấc Tru tiên kiếm lên, song mục lướt qua Ngọc Đỉnh chân nhân cả người đầy máu, mũi kiếm hư giương chỉa về hướng bầu trời xanh thẳm mênh mông mịt mù sau lưng kiếm tiên.
Ngọc Đỉnh khép song nhãn, “Đã vậy, xin đa tạ” Chợt mở mắt, thoáng chốc vũ trụ hồng hoang mờ mịt thu vào trong tâm, tế khởi Trảm thần kiếm, khí thế duệ binh tựa long ngâm truyền xa trăm dặm. Một kiếm phân làm ngàn vạn, khắp thiên địa toàn là kiếm khí gào thét, kiếm vũ dàn trải, phong lâm vạn đạo!
“Chính khí hóa vô cực! Càn khôn phân lưỡng nghi! Hỗn độn hồng hoang bách vạn kiếm trận!”
Đó là sát chiêu cuối cùng của Ngọc Đỉnh_____Hỗn độn hồng hoang bách vạn kiếm trận, Trảm thần kiếm khua thành vô số hư ảnh, tầng tầng tràn ngập cả không gian, tiêu thổ thế gian vỡ thành mảnh vụn, trên đại địa thoát ra vô số thạch kiếm, sơn băng địa liệt!
Thông Thiên cố ý nhường cho Ngọc Đỉnh xuất toàn lực, chỉ lẳng lặng nhìn, Tru tiên kiếm cuốn động kiếm quang thanh sắc, xoay tròn không ngừng, như cánh sen khép lại từng lớp, kiếm khí vô hình cuộn xoắn bên hông.
Kiếm khí gào thét như sóng dữ mưa rào, chân trời loáng thoáng có lôi uy trầm đục, uy lực kiếm trận của Ngọc Đỉnh chân nhân dâng cao không ngừng, sau đó, vân hải cuồn cuộn, trong tầng mây lại càng giống như trộn lẫn trăm vạn kiếm lực, vô biên vô tận rơi xuống, trên phạm vi chiến trường nghìn dặm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-cung-dat-ky-doat-nam-nhan/86754/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.