Thấy y động đũa, sắc mặt Thẩm Ngọc Hạ rốt cuộc khá hơn một chút. Nàng nhịn không được, đưa tay sờ đầu Dạ Hối:" Ngươi nha, khi nào mới khiến cho người khác bớt quan tâm đây.""
Dạ Hối dừng động tác ăn cơm, ngẩng đầu nhìn nàng: "Cám ơn."
Vì vậy, sắc mặt Thẩm Ngọc Hạ một lần nữa khó coi, nàng cúi đầu xuống xoắn khăn trong tay, thanh âm nhẹ nhàng:" Ngươi không cần phải phân biệt rõ ràng như thế đi?""
Dạ Hối bưng chén, hơi nghi hoặc. Y chỉ là nói một câu cảm tạ mà thôi, không phải rất bình thường sao?
Thẩm Ngọc Hạ thấy y như thế, cười cười, có chút bất đắc dĩ:"" Nếu như phụ hoàng nói như vậy với ngươi, ngươi khẳng định sẽ không nói hai chữ cám ơn.""
Dạ Hối giật mình, có chút không rõ nàng tại sao đột nhiên nhắc tới Dạ Hạo Thiên.
Đúng vậy a, nếu như Dạ Hạo Thiên nói như vậy với y, y chắc chắn sẽ không nói hai chữ cám ơn kia, bọn họ... không giống.
Thế nhưng, không giống chỗ nào?
Dạ Hạo Thiên đối với y không tệ, Thẩm Ngọc Hạ cũng rất tốt.
Nàng sẽ ngâm trà hoa quả, sẽ nhớ rõ điểm tâm yêu thích của y, sẽ ngăn chặn minh thương ám tiến (*) đến từ cung của những nữ nhân kia, còn nghĩ biện pháp mang một ít đồ chơi nhỏ từ ngoài cung vào cho y... Thẩm Ngọc Hạ vì y làm cũng không ít, rất nhiều chuyện không phải ý của Dạ Hạo Thiên.
Nhưng mà cho dù như thế, Dạ Hối cũng không có biện pháp đem nàng và Dạ Hạo Thiên đặt ở cũng một chỗ để so
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-da-vo-hoi/850287/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.