Hoàng Nguyệt Ly lướt qua gương mặt cười tự mãn của Bạch Nhược Kỳ, cười lạnh trong lòng.
Dù sao, cho dù thuốc là gì, kết quả cũng như nhau.
Dựa vào chút đạo hạnh này của Bạch Nhược Kỳ, còn muốn coi cô như kẻ ngốc mà giở trò? Thì đừng trách cô ăn miếng trả miếng!
Chính vào một khắc trước khi ngón tay Bạch Nhược Kỳ chạm vào ly rượu, Hoàng Nguyệt Ly vờ như vô tình liếc nhìn phía sau bên phải của ả, đột nhiên lộ ra thần sắc kinh ngạc, kêu lên: “Ơ, đây không phải... Thái tử điện hạ sao?”
Bạch Nhược Kỳ rung tay, suýt chút nữa làm đổ ly rượu trên bàn.
Thái tử điện hạ?
Thái tử điện hạ sao lại đến đây vào lúc này?
Nếu thái tử ở đây thì ả không thể bỏ thuốc tiểu tiện nhân này trước mặt ngài được! Nếu không, lỡ như bị thái tử thực lực cao cường phát hiện, hình tượng khuê tú mà ả thường ngày giả vờ sẽ hoàn toàn không giữ được nữa!
Bạch Nhược Kỳ hốt hoảng lo sợ quay đầu, lập tức ngẩn người.
Không có ai sao?
Trong rừng hoa đào, chỉ có cánh hoa rơi đầy trên đất, nào có thái tử điện hạ?
Ả nhận ra rằng mình đang bị chơi khăm, tức giận quay đầu, trừng mắt nhìn Hoàng Nguyệt Ly:
“Muội... muội dám lừa ta?”
Hoàng Nguyệt Ly thừa lúc ả quay đầu đã đổi vị trí hai chiếc ly trên bàn.
Lúc này, cô tròn xoe hai mắt, biểu tình trên mặt còn vô tội hơn nai con.
“À… là muội nhìn nhầm rồi, muội không cố ý, lúc nãy có bóng người thật sự rất giống thái tử điện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/2534115/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.