Beta: LanhThienNhi255.
Edit: Dạ Nguyệt.
Một vầng trăng tròn đang dần dần lên cao, hơi thở của hắn có chút hỗn độn, trên trán hắn đúng lúc lại có làn sương đen tràn ra, nhưng cũng không ngăn được toàn thân tản mát ra hơi thở yêu nghiệt.
"Ngươi làm sao vậy, đột nhiên sắc mặt kém như vậy, ngươi bị thương sao?." Mộc Lưu Nguyệt đỡ hắn đi về hướng bên bờ, phát hiện hắn có gì đó không đúng, nàng đưa tay hướng về phía chiếc trán có sương đen.
"Đừng đụng." Minh vương quát lên, lo lắng sẽ làm nàng bị thương, nhưng bản thân nàng là đặc công, thân thủ nhanh nhẹn hơn đã đưa tay đến sương mù.
Kỳ quái!
Mộc Lưu Nguyệt nhìn về phía lòng bàn tay, sương mù ở trong lòng bàn tay nàng đều toàn bộ tản đi.
Hắn nhìn trúng nữ tử này, quả nhiên là cùng người khác không giống nhau, dưới ánh trăng, đôi mắt phượng của nàng lấp lánh như sóng nước mênh mông, da trắng như tuyết, trên mặt bởi vì dính bọt nước, những thứ thuốc màu đỏ kia đều biến mất, làm sao có thể là xấu nữ, nàng rõ ràng xinh đẹp đến đến động lòng người. Một tuyệt sắc gia nhân.
Mộc Lưu Nguyệt, nàng nhưng lại không bị khí đen ăn mòn.
Tại thời điểm khi tay nàng hướng đến trán của hắn, Minh vương rõ ràng cảm giác tốt hơn nhiều. Càng đến gần thì giống như hắc ám lưu luyến hào quang, nhưng sương mù này lại không thể tiến vào cơ thể nàng, không thể làm nàng bị thương.
"Sương mù này giống như đang sợ ta a!"
Mộc Lưu Nguyệt nhẹ nhàng nói, nhìn lại trong lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-de-thinh-sung-tuyet-the-cuong-hau/2560005/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.