Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại
"Ngủ đi."
Chu Tri Viễn không phải là đồ ngốc.
Anh nghe thấy trái tim đập kịch liệt của mình, chỉ là trên mặt vẫn bình tĩnh, hơi rũ mắt xuống, nhỏ giọng phản bác: "Em mới không phải là đồ ngốc. ”
"Ừm, " Chu Tri Lâm theo lời anh nói: "Đi ngủ, sẽ trở nên thông minh. ”
Chu Tri Viễn nghe lời hắn, trở về phòng mình.
Lúc đóng cửa lại, anh hít một hơi thật sâu, cả người cũng buông lỏng xuống, thân thể theo cánh cửa trượt xuống, rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh đương nhiên không phải là kẻ ngốc, ít nhiều cũng có một chút cảm giác, chỉ là loại cảm giác này lúc cao lúc thấp, làm cho người ta nhìn không thấu. Nhất là tính tình mẫn cảm lại tự ti như Chu Tri Viễn, căn bản không dám tự coi thường mình.
Có thể đến gần như vậy, Chu Tri Viễn cũng đủ thỏa mãn. Anh không có can đảm để nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Nhưng Chu Tri Lâm hình như không cảm thấy thỏa mãn, biểu hiện của hắn rõ ràng như vậy, sợ Chu Tri Viễn nhìn không ra d.ục vọng của mình.
Khi Chu Tri Lâm gọi "Chu Tri Viễn", ánh mắt nhìn về phía anh, trong đó có dụ.c vọng chiếm hữu nồng đậm khiến anh không thể động đậy. Anh thậm chí còn cảm thấy, trong nháy mắt đó, Chu Tri Lâm muốn hôn anh.
Chu Tri Lâm chính là một con dã thú biết kiềm chế mình, trong mắt hắn có ngọn lửa cháy dữ dội, chỉ dựa vào một tia lý trí mà cảnh cáo bản thân, không nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-di-roi/28521/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.