"Hiện tại tay chân có sức lực chưa? Quần áo....."
"Có sức có sức, em có thể tự mình thay!" Trúc Tâm Nhã nhanh chóng nói.
Nếu bị Khuyết Hàn Phù xem một lần nữa, nàng sẽ thẹn thùng ngất xỉu mất.
Khuyết Hàn Phù nâng tay lên hơi hơi ngưng lại, mắt nhìn cánh tay trắng thon của Trúc Tâm Nhã.
Trúc Tâm Nhã ý thức được Khuyết Hàn Phù không quá tin tưởng chính mình đã khôi phục khí lực, từ trên giường đi xuống, biểu diễn thể dục cho cô xem, "Uống trà gừng đường đỏ xong, hiện tại toàn thân em đều tràn đầy sức lực."
Khuyết Hàn Phù nghe xong, thoạt nhìn cũng không phải bộ dáng thật cao hứng, nhàn nhạt gật gật đầu, nói: "Vậy em tự mình thay đi." Xoay người đi ra ngoài.
Khuyết Hàn Phù đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, hộ sĩ đang sửa sang lại quầy thấy cô liền cười, "Khuyết giáo sư, tiểu cô nương bên trong đã nói với ngài chưa?"
Khuyết Hàn Phù mắt lạnh hơi rung, "Nói cái gì?"
Hộ sĩ đem cồn tiêu độc sắp lại chỉnh tề, bớt thời gian trả lời: "Tiểu cô nương kia nói, Khuyết giáo sư đối với em ấy thật tốt quá, về sau em ấy cũng sẽ đối xử đặc biệt đặc biệt tốt với ngài. Tri ân báo đáp, ánh mắt nhìn bằng hữu của Khuyết giáo sư không tồi a."
"......Ân." Khuyết Hàn Phù mắt nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt, ngực buồn bực đột nhiên biến thành một chút vui mừng, "Ánh mắt tôi vẫn luôn rất tốt."
Trúc Tâm Nhã thay quần áo mà Khuyết Hàn Phù mang tới, gấp gọn đồ bệnh nhân đặt trên giường bệnh, bỏ quần áo ướt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-doat-bach-nguyet-quang-cua-nam-chu/246335/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.