Người phụ nữ kỳ dị không những không biến mất mà bên cạnh bà ta còn xuất hiện một người đàn ông mặc vest đen. Mặt ông ta trắng bệch, giận dữ chỉ vào Tào Oanh Oanh đang nằm trên giường, gào lớn: "Đây là đồ của vợ tôi, mau trả lại cho cô ấy!"
Vừa dứt lời, người đàn ông kinh dị xòe bàn tay, lao thẳng về phía Đào Oánh Oánh.
"Á!!!"
Đào Oánh Oánh hét lên một tiếng, giật mình tỉnh dậy, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cô ta vội vàng ngồi dậy sờ vào cổ mình, kiểm tra vài lần mới yên tâm.
Hóa ra chỉ là một cơn ác mộng!
Đào Oánh Oánh mệt mỏi nằm xuống giường, thở phào nhẹ nhõm.
"Ác mộng à?" Trần Lợi xoay người, dụi mắt hỏi.
"Ừ." Đào Oánh Oánh gật đầu, tâm trí vẫn còn rối bời. Trong đầu cô đang đấu tranh kịch liệt, có nên vứt bỏ chiếc nhẫn kia hay không.
Cuối cùng, cô ta vẫn quyết định vứt chiếc nhẫn.
Cơn ác mộng vừa rồi quá chân thực, người đàn ông đó siết chặt cổ cô ta. Cảm giác nghẹt thở đáng sợ đó, cô ta không muốn trải qua thêm lần nào nữa!
Tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
Nghĩ thông suốt, chiếc nhẫn mà trước đó cô ta còn nâng niu giờ trở nên nóng bỏng. Cô ta lập tức bật dậy khỏi giường, nói với Trần Lợi rằng mình đi ra ngoài một lát rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Đào Oánh Oánh vội vã đi thẳng, leo lên tầng sáu. Cô ta không dám vứt nhẫn bừa bãi, cứ để nó lại chỗ cũ là an toàn nhất.
Đặt chiếc nhẫn nhẹ nhàng xuống đúng vị trí đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-dua-vao-chuyen-ky-quai-de-song-sot/2948971/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.