Hai tháng.
Cố Nguyên Bạch sững sờ hồi lâu, lâu đến mức Điền Phúc Sinh muốn tiến lên xem sao, hắn mới bỗng chốc giơ tay, "Đứng yên đó đừng nhúc nhích."
Điền Phúc Sinh dừng lại bước chân.
Thời tiết cuối tháng sáu đã vào hạ, không khí ở Giang Nam tuy rằng ẩm ướt, nhưng vẫn là nóng.
Nhiệt khí trên đỉnh đầu Cố Nguyên Bạch thình lình bốc lên.
Ba năm nay, Cố Nguyên Bạch trải qua cực kỳ phong phú.
Lúc trước thư của Tiết Viễn gửi về rất lâu mới tới tay, mỗi lần Cố Nguyên Bạch nhận được, hầu như đều là hai mươi bức trở lên.
Đồ chơi thú vị ở các nơi đều giống nhau, ở trong thư y chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng Giang Tân lần nào gửi thư về cũng nói: "Tiết đại nhân cả ngày không cười."
"Khi thần cùng với Tằng đại nhân nhàn rỗi ra ngoài uống rượu, Tiết đại nhân lại tự nhốt mình trong phòng. Ngày hôm sau quét ra đầy vụn gỗ, hóa ra Tiết đại nhân cả ngày ở trong phòng khắc gỗ."
"Hoàn toàn không giống như khi ở trước mặt Thánh Thượng."
Giang Tân nói súc tích, hàm nghĩa trong đó lại rõ ràng. Cố Nguyên Bạch hồi đầu mới thấy gã viết như vậy, cực kỳ có loại cảm giác như thư tình của mình bị người ngoài phát hiện, nhưng dần dà, hắn liền dung túng Giang Tân gửi mấy bức thư kiểu vậy.
Một quan viên nho nhỏ của Sở Giám Sát còn thời khắc nhìn chằm chằm Tiết Viễn, chứ đừng nói là đầu lĩnh Giang đại nhân của Sở Giám Sát, Tiết Viễn nếu không nói thật, vậy thì Cố Nguyên Bạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-dua-vao-my-nhan-de-on-dinh-thien-ha/1392640/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.